Lục Thanh Gia nhìn nàng, từng chữ từng chữ nói: "Ngươi không làm gì ta là bởi vì ngươi phát hiện ta không trúng độc." Hắn cúi người đến gần nàng, giọng nói rất nhẹ, nhưng mỗi một chữ đều khiến Cơ Ngọc lạnh sống lưng.
"Ngươi không thể nào biết thân phận của ta từ trước." Hắn như có điều suy nghĩ, "Ít nhất là trước khi ép ta uống Hợp Hoan Tán chắc chắn không biết." Hắn dường như cuối cùng cũng có chút hứng thú, "Làm sao ngươi biết được?"
Làm sao biết được?
Biết được khi đọc sách.
Cơ Ngọc không thể nói thật cho hắn, nàng hít sâu một hơi, miễn cưỡng đáp: "... Dù sao, ta bằng lòng trả lại toàn bộ pháp bảo, cũng thành khẩn xin lỗi Quỳnh Hoa Quân và các đệ tử Ảnh Nguyệt Tiên Tông, cam đoan sau này sẽ không xuất hiện trước mặt mọi người nữa, vậy nên lần này hãy tha cho ta, được không?"
Câu cuối cùng "được không" của nàng, ngữ điệu uyển chuyển, giọng nói êm tai, bất cứ nam nhân bình thường nào cũng sẽ không thờ ơ.
Đáng tiếc Lục Thanh Gia không phải nam nhân bình thường.
Hắn là một lão hồ ly tâm đen như đáy nồi mấy vạn năm tuổi.
"Được thì sao, không được thì sao? Ta đáp ứng ngươi, ngươi thật sự dám tin?"
Hắn chậm rãi đi đến phía sau Cơ Ngọc, Cơ Ngọc không dám quay đầu lại, chỉ nghe thấy giọng nói của hắn truyền đến từ nơi rất gần.
"Người của Hợp Hoan Tông xưa nay quỷ kế đa đoan, những đệ tử không chịu tu luyện trong tông môn cả ngày đều hồn bay phách lạc vì ngươi, thậm chí còn đánh nhau với đồng môn, chỉ có ngươi chết đi, bọn họ mới có thể trở lại bình thường."
"Còn nữa..."
Một đôi tay đột nhiên đặt lên vai nàng, nóng rực như lửa, Cơ Ngọc rùng mình muốn chạy trốn, nhưng lại không thể động đậy.
"Ngươi đã thấy bộ dạng của ta, dựa vào cái gì mà cho rằng ta sẽ bỏ qua cho ngươi?"
Cơ Ngọc quay lưng về phía hắn, nhắm mắt lại.
Nàng nắm chặt hai tay, không nhịn được nữa, cũng lười nhịn.
"Cái gì gọi là người của Hợp Hoan Tông xưa nay quỷ kế đa đoan?"
Nàng đột nhiên xoay người, Lục Thanh Gia nhanh chóng rụt tay về, cúi đầu nhìn nàng, chờ câu nói tiếp theo của nàng.
Cơ Ngọc tức giận nói: "Hợp Hoan Tông chúng ta cũng là môn phái tu tiên đàng hoàng, chú trọng ngươi tình ta nguyện, cùng có lợi, cùng nhau phát triển, chưa từng làm chuyện gì đê tiện..."
Lục Thanh Gia nghe vậy, nhìn nhìn bản thân: "Ngươi tình ta nguyện?"
Cơ Ngọc nghĩ đến việc hắn bị đưa đến đây, còn bị ép uống Hợp Hoan Tán, đây là chuyện không hề ngươi tình ta nguyện.
Nàng nói với hắn như vậy, dường như đúng là không hợp lý.
Nhưng đó cũng không phải do nàng làm, đều là do nguyên chủ gây ra, bây giờ lại muốn nàng gánh chịu hậu quả.
Hơn nữa, nếu không phải hắn cố ý dẫn dắt, nguyên chủ cũng không thể nào vượt qua điểm mấu chốt.
Cơ Ngọc cắn môi: "... Những chuyện đó không quan trọng, chúng ta tạm thời không nói đến. Bây giờ ta thật lòng khuyên Quỳnh Hoa Quân đừng gϊếŧ ta, ta có thể lập lời thề độc, cam đoan tuyệt đối sẽ không nói chuyện hôm nay cho người thứ ba biết."
Giọng nói của nàng trở nên nghiêm túc: "Gϊếŧ ta thật sự là lựa chọn tồi tệ nhất, cứ nói đến các đệ tử Ảnh Nguyệt Tiên Tông đi, nếu ta chết, chỉ sợ bọn họ càng khó quên ta, Quỳnh Hoa Quân chắc không thích ai bao giờ, cho nên không hiểu đạo lý được voi đòi tiên, ta còn sống, nói rõ ràng với bọn họ, mọi vấn đề sẽ được giải quyết, bọn họ có thể chuyên tâm tu luyện, nhưng nếu ta chết đi sẽ trở thành bạch nguyệt quang trong lòng bọn họ, cả đời cũng khó mà quên được. Có chút khúc mắc trong lòng, không cẩn thận sẽ sinh ra tâm ma, tẩu hỏa nhập ma."
Càng nói càng cảm thấy mình đúng, trong nguyên tác Lục Thanh Gia đối xử với các đệ tử Ảnh Nguyệt Tiên Tông rất tốt, nếu không cũng sẽ không tự mình xuống núi để giải quyết nàng, liên quan đến những đệ tử đó, hắn hẳn sẽ cân nhắc một chút.
Nghĩ vậy, Cơ Ngọc tiến lên một bước, nắm lấy tay áo Lục Thanh Gia, thành khẩn nói: "Quỳnh Hoa Quân, ngài hãy tin ta một lần, ta tự gây ra lỗi lầm, hãy để ta tự mình giải quyết. Nếu ngài nhất định phải gϊếŧ ta, vậy thì chờ ta giúp ngài giải quyết xong mọi chuyện rồi gϊếŧ ta cũng không muộn, được không?"
Cứ kéo dài được lúc nào hay lúc đó, đến lúc đó lại nghĩ cách khác.
Lục Thanh Gia nhìn đôi mắt long lanh của Cơ Ngọc, rõ ràng biết nàng đang tính toán gì.
Hắn liếc nhìn bàn tay đang nắm lấy tay áo mình của nàng, tay nàng thật đẹp, ngón tay thon dài trắng nõn tinh khiết, lòng bàn tay mềm mại tỏa ra ánh sáng như ngọc trai.
Hắn chậm rãi rút tay áo về, Cơ Ngọc lúc này mới nhận ra có gì đó không ổn, lúng túng nói: "Để tỏ lòng thành, ta dẫn ngài đi lấy pháp bảo trước nhé?"