Hoắc Tây Lăng đứng bên cạnh giúp y chỉnh lại y phục, nghe xong câu nói của y, không khỏi gật đầu. Kể từ khi Trưởng công chúa gả vào phủ tướng quân, Hoắc Tây Lăng đã từng có một khoảng thời gian tiếp xúc với nàng ta. Tính cách Trưởng công chúa vốn ngang ngược, tất nhiên chuyện hôn sự này bị phá hỏng sẽ khiến nàng ta nổi giận.
Du Ngọc Tuế khẽ cong khóe môi, mãi đến khi Hoắc Tây Lăng giúp y đeo một chiếc ngọc bội song ngư điêu khắc từ ngọc dương chi bên hông, y mới chậm rãi nói:
“Vậy nên, một Trưởng công chúa đang tức giận chắc chắn sẽ không chịu mua bộ váy lông chim sẻ cho Quý Sương. Đến cuối cùng, Quý Sương nhất định sẽ tự mình đến tiệm vải để đoạt lấy bộ váy đó.”
Hoắc Tây Lăng nghe vậy, không khỏi kinh ngạc. Hắn không hiểu vì sao Du Ngọc Tuế lại có thể chắc chắn rằng Trưởng công chúa sẽ không bỏ tiền ra mua váy cho con gái, và Quý Sương sẽ đích thân đến cửa hàng. Hắn định mở miệng hỏi, nhưng ngay lúc đó, Du Ngọc Tuế đã kéo tay hắn, dắt hắn ra khỏi phòng.
“Đi thôi, Cô dẫn ngươi đi bắt nạt tiểu cô nương.” Du Ngọc Tuế nhàn nhạt nói.
Dứt lời, y dứt khoát nắm lấy tay Hoắc Tây Lăng, cùng nhau rời khỏi Đông Cung.
Bên trong nội thất, Phúc Bảo công công bận rộn thu xếp đồ đạc để thái tử mang theo khi xuất cung. Vừa bước ra cửa, ông liền trông thấy bóng lưng của Du Ngọc Tuế và Hoắc Tây Lăng đã khuất xa, lập tức cảm thấy tuyệt vọng.
“Điện hạ! Điện hạ! Ngài quên mang túi tiền! Cả mũ che mặt cũng không mang theo!”
“Ngươi! Còn ngươi nữa! Hai người các ngươi cầm mấy thứ này đuổi theo thái tử ngay, nhất định phải bảo vệ điện hạ chu toàn.” Phúc Bảo công công thấy bản thân đuổi không kịp, liền vội vàng chỉ hai thị vệ cấm quân, ra lệnh cho bọn họ lập tức đuổi theo.
Nhờ sự cố gắng không biết mệt mỏi của Phúc Bảo công công, cuối cùng túi tiền và mũ che mặt cũng được đưa đến tay Du Ngọc Tuế một cách khó nhọc.
Sau khi đeo mũ che mặt để giấu đi dung nhan, Du Ngọc Tuế liền trực tiếp đến Thêu Gấm Phường, cửa hàng tơ lụa lớn nhất Trường An. Chiếc váy lông chim sẻ mà Quý Sương, con gái Trưởng công chúa hằng ao ước cũng xuất thân từ đây.
Vừa bước vào cửa, Du Ngọc Tuế liền nhìn thấy chiếc váy đang được trưng bày trang trọng ngay chính giữa cửa hàng. Chiếc váy có màu sắc rực rỡ, tà váy được thêu theo hình lông đuôi công, vô cùng lộng lẫy. Dưới ánh sáng mặt trời, từng sợi vải ánh lên sắc màu khác nhau, trông đẹp đẽ đến mức khiến người ta phải choáng ngợp.
Nhưng trong mắt Du Ngọc Tuế, bộ váy này tuy xa hoa, nhưng chất liệu chỉ thuộc hạng trung, không phải loại lông chim tốt nhất, cũng không có thêu chỉ vàng. Tuy nhiên, như vậy cũng đã đủ để khiến toàn bộ thiên kim quý nữ trong Trường An phát cuồng.
Dù vậy, mức giá lên đến một triệu tiền không phải ai cũng có thể dễ dàng chi trả. Cho dù là thế gia cũng không dám công khai tiêu xài phung phí trước mắt hoàng đế, để tránh bị liệt vào danh sách cần phải "chăm sóc" kỹ lưỡng. Vì vậy, dù chiếc váy lông chim sẻ đã được trưng bày nửa tháng, nhưng vẫn chưa có ai dám mua.
“Xem đi, đây chính là bộ y phục ta muốn tặng ngươi.” Du Ngọc Tuế phe phẩy quạt gỗ tử đàn trong tay, chỉ vào chiếc váy treo trên giá, cười nói với Hoắc Tây Lăng.
Hoắc Tây Lăng nhìn chiếc váy một hồi, sau đó im lặng. Bộ váy này dù hắn có muốn mặc cũng không vừa.
Chưởng quầy của Thêu Gấm Phường liếc nhìn thiếu niên trước mặt, thấy hắn mặc dù đội mũ che mặt, nhưng từ khí chất cùng trang sức trên người có thể nhận ra đây chắc chắn là nhân vật có thể mua nổi bộ váy này. Vì thế, ông ta lập tức nở nụ cười tươi rói, bước nhanh tới chào đón.
“Công tử, ngài muốn mua bộ váy này sao? Không biết là để tặng cho vị tiểu thư nào? Nếu ngài có thể cho biết, chúng tôi sẽ chuẩn bị hộp quà thật đẹp rồi gửi đến phủ của tiểu thư ấy.” Chưởng quầy ân cần hỏi.
Nghe vậy, Du Ngọc Tuế nhịn cười, chỉ tay về phía Hoắc Tây Lăng, thản nhiên nói:
“Ta muốn tặng cho hắn.”
“Ssss—” Chưởng quầy lập tức hít sâu một hơi, cảm thấy như thể toàn bộ không khí trong cửa hàng đều bị hắn rút sạch.
Thiếu niên bên cạnh công tử mặc áo đen bó sát, thân hình cao ráo, khuôn mặt sắc nét với từng đường nét góc cạnh rõ ràng, mày kiếm mắt sáng, toàn thân toát lên khí chất mạnh mẽ, khó có thể động vào. Chưởng quầy đã sống hơn nửa đời người, nhìn trái nhìn phải, nhìn trên nhìn dưới, thế nào cũng không thấy thiếu niên này có nửa phần giống một nữ nhân.
Nếu thật sự có một thiên kim nào mà diện mạo cứng rắn thế này, thì đúng là trời đất đảo lộn rồi!
Trong khi chưởng quầy còn đang ngẩn người, Du Ngọc Tuế đã thản nhiên bảo thị vệ thanh toán tiền, sau đó tùy tiện cầm lấy chiếc váy lông chim sẻ treo trên giá, đưa lên người Hoắc Tây Lăng mà so đo.
Chưởng quầy nhìn thấy thị vệ tùy ý rút ra một thỏi vàng nặng trịch, không khỏi ngây ngẩn cả người. Một bộ váy trị giá triệu tiền cứ thế được bán đi một cách đơn giản thế này sao?
Ngay lúc này, từ cửa bước vào một nhóm người. Người đi đầu chính là Quý Sương, con gái Trưởng công chúa.
Tối qua, hôn sự giữa nàng ta và Tam hoàng tử thất bại, nàng ta giận dỗi đến mức đi tìm mẫu thân đòi bộ váy lông chim sẻ, nhưng lại bị Trưởng công chúa mắng cho một trận. Nghĩ đến việc bộ váy này có thể bị người khác mua mất, nàng ta không thể chịu nổi, liền vội vã dẫn theo một nhóm thị nữ đến Thêu Gấm Phường, chuẩn bị ép chưởng quầy dâng chiếc váy đó cho mình.
Nhưng nàng ta chưa bao giờ nghĩ đến cảnh tượng trước mắt, bộ váy mà nàng ta hằng ao ước đang được một kẻ thấp hèn từ phủ tướng quân mặc thử!
“Thả chiếc váy của ta xuống!” Quý Sương lập tức gào lên, lao đến định giật lấy chiếc váy. Trong lòng nàng ta, tuy chưa bỏ tiền mua, nhưng bộ váy lông chim sẻ này từ lâu đã là vật thuộc về mình.