Phế Thái Tử Trọng Sinh Thành Tác Tinh

Chương 29

Quả nhiên, sau khi nghe xong những lời đó, Hoắc Tây Lăng thoáng cứng người lại trong giây lát.

“Vậy nên, ngoan ngoãn đi làm tiểu tướng quân của ngươi đi, bằng không thì bây giờ cút khỏi Đông Cung.” Du Ngọc Tuế nhếch môi, giọng điệu lười biếng mà mang theo chút uy hϊếp.

Khoảnh khắc tiếp theo, Hoắc Tây Lăng đột nhiên chôn mặt vào đầu gối của Du Ngọc Tuế, hai tay vòng qua eo y, sau đó giống như một con cún nhỏ, cọ cọ vào người Du Ngọc Tuế: “Nhưng nếu được hầu hạ ca ca, ta cam tâm tình nguyện.”

Du Ngọc Tuế cúi mắt nhìn, cảm thấy Hoắc Tây Lăng quả thật rất biết cách dỗ dành người khác.

“Lấy cái này chơi đi.” Y thuận tay tháo một miếng ngọc bội bên hông, nhét vào tay Hoắc Tây Lăng. Bữa tiệc hôm nay đã tiêu hao quá nhiều tâm sức của y, trò chuyện với Hoắc Tây Lăng đến giờ cũng đã đủ rồi.

Nói xong, Du Ngọc Tuế liền nghiêng người, xoay lưng về phía Hoắc Tây Lăng, thoải mái nằm nghiêng trên giường.

Hoắc Tây Lăng đứng dậy, cầm miếng ngọc bội trong tay, ánh mắt phức tạp nhìn về phía Du Ngọc Tuế đang nằm trên giường, rồi lại cúi đầu nhìn mảnh ngọc trong tay, trong lòng không khỏi có chút bất lực.

Dường như dù hắn có nói bao nhiêu lời thật lòng, Du Ngọc Tuế vẫn cho rằng hắn chỉ đang dỗ dành mình. Cũng phải thôi, lần đầu gặp mặt, hắn vốn đã mang theo mục đích không thuần khiết. Thái tử coi quan hệ giữa bọn họ là một cuộc giao dịch, cũng chẳng có gì đáng trách.

Hoắc Tây Lăng cúi đầu, nhẹ nhàng dùng ngón tay vuốt ve miếng ngọc vẫn còn vương hơi ấm của Du Ngọc Tuế, rồi không kìm được mà khẽ chạm môi vào đó.

Thực ra, thái tử ca ca nói đúng. Hắn không thể ở mãi trong thâm cung, bởi vì như thế chẳng những không thể bảo vệ được Du Ngọc Tuế, mà còn trở thành gánh nặng cho y. Chỉ có khi thực sự nắm được quyền lực trong tay, hắn mới không cần lo sợ mất đi những thứ mình trân quý.

Nghĩ vậy, Hoắc Tây Lăng liền cất miếng ngọc bội vào trong ngực, sau đó kéo xuống rèm giường cho Du Ngọc Tuế, lại đốt lên loại hương trầm quen thuộc của Đông Cung, để giúp y ngủ ngon hơn.



Trong khi đó, sau khi rời khỏi yến tiệc, Du Phụng Vân thực sự triệu kiến Thượng thư bộ Hộ Vương đại nhân, người xuất thân từ danh môn Vương thị Thái Nguyên.

Là một đại thần xuất thân thế gia, sau khi dùng xong bữa trưa, Vương Thượng thư đột nhiên bị truyền gọi vào cung, nhất thời không khỏi bối rối. Chẳng lẽ công việc của ông có sai sót? Hay có phải có quan viên nào của Ngự Sử Đài dâng tấu đàn hặc ông? Cũng không thể nào là do con cháu trong nhà gây họa chứ?

Mang theo sự thấp thỏm, Vương Thượng thư bước vào điện Tuyên Đức, nhưng điều khiến ông không ngờ nhất chính là, hoàng đế hỏi chuyện của tôn tử ông!

Thực tế, ba năm sau, chuyện đứa trẻ ngu ngốc nhà họ Vương lan truyền khắp kinh thành. Du Ngọc Tuế đã sống lại mười mấy kiếp, chẳng qua chỉ là tiện thể nhắc tới trước một chút mà thôi. Nhưng không ngờ lại khiến Vương Thượng thư tự mình tưởng tượng ra một màn hoàng đế âm thầm giám sát thế gia, khiến ông tin rằng nhất cử nhất động của thế gia đều đang nằm trong tầm mắt của hoàng đế.

“Trẫm nghe nói Vương ái khanh gần đây vừa có thêm một tôn tử, chỉ là hình như đứa trẻ đó không được thông minh lắm, có chuyện này không?” Du Phụng Vân lười biếng mở miệng, trong giọng nói lộ ra vài phần hứng thú dò xét.

Vương Thượng thư nghe vậy sắc mặt lập tức trắng bệch. Kể từ khi phát hiện cháu nội do con dâu sinh ra có dấu hiệu ngu ngốc, ông đã cố gắng giấu kín tin tức này. Thế nhưng, bây giờ ngay cả hoàng đế cũng biết! Rốt cuộc bệ hạ lấy tin tức này từ đâu? Chẳng lẽ trong các thế gia đều có tai mắt của hoàng đế? Lần này triệu kiến ông đến đây là để cảnh cáo thế gia sao?

Vương Thượng thư không dám suy nghĩ sâu hơn, lập tức quỳ xuống, cung kính đáp: “Hồi bẩm bệ hạ, chuyện này quả thật có thật.”

“Trẫm nghe nói, con trai ngươi và con dâu là biểu huynh muội?” Du Phụng Vân nhàn nhạt hỏi tiếp.

“Hồi bệ hạ, đúng vậy.” Vương Thượng thư trả lời, trong lòng không khỏi thấp thỏm.

Du Phụng Vân nhìn Vương Thượng thư với ánh mắt đầy vẻ đồng cảm, sau đó phất tay ra hiệu cho An Hải mang vàng bạc ban thưởng cho ông ta, rồi chỉ lặng lẽ quan sát Vương Thượng thư bước ra khỏi điện Tuyên Đức với dáng vẻ thất thần như hồn bay phách lạc.

Sau khi Vương Thượng thư rời đi, Du Phụng Vân trầm tư giây lát, rồi lạnh nhạt nói: “An Hải, đi điều tra xem trong thành Trường An có bao nhiêu đứa trẻ sinh ra từ hôn nhân cận huyết bị ngu ngốc hoặc có khiếm khuyết thân thể.”

Hôm nay, lời của Du Ngọc Tuế khiến Du Phụng Vân nhận ra một vấn đề, hôn nhân cận huyết không phải chuyện tốt, nhất là trong bối cảnh dân gian vẫn ưa chuộng kết thân trong gia tộc. Nếu phần lớn hậu duệ sinh ra đều có vấn đề, chẳng phải sẽ ảnh hưởng đến sự vững chắc của quốc gia hay sao?

Đội ám vệ mà Du Phụng Vân nuôi dưỡng hành động cực kỳ nhanh nhạy. Chỉ trong vòng một ngày, bọn họ đã bí mật thu thập thông tin về các gia đình trong Trường An có con cháu kết hôn với họ hàng gần. Kết quả cho thấy, đa số những đứa trẻ sinh ra từ những cuộc hôn nhân này đều có khiếm khuyết hoặc ngu đần, chỉ có một số ít là bình thường, ngay cả những thế gia vọng tộc cũng không tránh khỏi.

Vì vậy, ngay trong đêm hôm đó, từ điện Tuyên Đức lập tức ban ra một thánh chỉ, cấm kết hôn trong vòng ba đời thân thích.

Lúc thánh chỉ được tuyên bố, Hiền phi suýt nữa thì ngất xỉu. Dù bà ta đã lờ mờ đoán được khi hoàng đế nói “chuyện này để sau bàn lại” thì khả năng thành sự đã rất thấp, nhưng hiện tại, ngay cả cơ hội xoay chuyển tình thế cũng không còn nữa!

Trái ngược với tâm trạng thất vọng của Hiền phi, trong cung của Hoàng quý phi lại vang lên tiếng cười sảng khoái. Ai bảo Hiền phi hao tâm tổn trí một phen lại chẳng thu được gì?