Kiếp trước, cô từng thấy không ít tin tức về việc rất nhiều đồ cổ quý giá của Hoa Hạ bị người nước ngoài đưa ra đấu giá.
Mà để chuộc lại những món bảo vật đó, Hoa Hạ đã phải bỏ ra rất nhiều nhân lực, vật lực và tiền bạc.
Nếu đối tác của Tiểu Thất thực sự là công ty nước ngoài, thì dù thế nào đi nữa, cô cũng tuyệt đối không sử dụng hệ thống này!
Trong lúc cô đang suy nghĩ, mấy người trong phòng lần lượt thức dậy.
"Ngọc Kiều, dậy rồi à?"
Giọng nói của Trần Anh vang lên từ bên cạnh.
"Ừm, em dậy rồi."
Lâm Ngọc Kiều vui vẻ đáp lại, khuôn mặt hiện rõ niềm vui, rồi chui ra khỏi chăn.
Tối qua, sau khi tắm xong, cô đã bị Hồ Thanh Thanh kéo lên giường châm cứu mấy huyệt đạo.
Nói ra thì... đúng là có hiệu quả thật!
Cô thử cử động đôi chân của mình, đã có thể linh hoạt hơn nhiều.
Hê hê~
Bây giờ cô không cần lo lắng việc Chu Văn Tĩnh đứng sau lưng cười nhạo mình nữa rồi.
Vừa nghĩ, Lâm Ngọc Kiều vừa nở nụ cười, tiện tay lấy bộ quần áo đặt cạnh giường mặc vào.
Chiếc áo sơ mi dài tay màu trắng, quần dài màu xanh quân đội, bộ này là mẹ cô đặc biệt mua cho cô trước khi xuống nông thôn.
Nghĩ đến mẹ, lòng cô vừa ấm áp vừa có chút xót xa.
Nếu không phải do chính sách bắt buộc của khu phố, mẹ cô chắc chắn sẽ không để cô xuống nông thôn.
Trong suy nghĩ của mẹ, dù cô có không có việc làm sau khi tốt nghiệp cấp ba, thì ở nhà cũng không sao cả. Nhà họ đâu thiếu một miệng ăn chứ?
Không có việc làm cũng tốt, ít ra có thể ở nhà nấu cơm, chăm sóc gia đình.
Hình ảnh của mẹ trong kiếp trước và kiếp này từng chút, từng chút một hiện lên trong đầu cô.
Lúc này, mẹ cô vẫn còn mái tóc đen nhánh khiến bao người ngưỡng mộ, trên mặt cũng ít nếp nhăn hơn so với những người cùng tuổi.
Nghĩ đến đây, Lâm Ngọc Kiều khẽ cụp mắt xuống, đưa tay vuốt nhẹ lên chiếc áo sơ mi đang mặc trên người.
Ba tháng xuống nông thôn, cô chỉ biết quanh quẩn bên cạnh Dương Kiến Hoa, thư báo bình an gửi về nhà cũng chưa từng có lấy một bức.
Cô hít sâu một hơi, trong lòng đã có quyết định.
Nếu chiều nay tan làm sớm, cô sẽ lên trấn gửi thư báo bình an cho mẹ.
Còn nữa!
Cô liếc nhìn túi hành lý mang theo khi xuống nông thôn.
Tối qua, trước khi đi ngủ, cô đã lật lại số tiền cùng mấy tấm phiếu lương thực, phiếu thịt, phiếu vải mà mẹ đã đưa cho mình khi rời nhà.
Lúc cô xuống nông thôn, khu phố có cấp cho gia đình cô hai trăm đồng tiền trợ cấp thanh niên trí thức.
Mẹ sợ cô mang theo quá nhiều tiền, lỡ như bị kẻ gian trộm mất trên tàu thì rất phiền phức.
Vậy nên mẹ chỉ đưa cho cô năm mươi đồng cùng một ít phiếu lương thực và phiếu hàng hóa thông dụng.
Mẹ nói rằng, khi nào cô tiêu gần hết số tiền này, thì mẹ sẽ gửi phần còn lại của tiền trợ cấp cho cô qua đường bưu điện.
Vậy mà...
Tối qua, suýt chút nữa cô đã giơ tay tự vả mình mấy cái vì tức giận!
Năm mươi đồng tiền và mấy tấm phiếu mẹ đưa cho cô, một xu cô cũng chưa tiêu, một tấm phiếu cũng chưa dùng đến, thế mà đã bị Dương Kiến Hoa lừa lấy gần hết!
Chỉ cần nghĩ đến những lời dối trá cũ rích mà Dương Kiến Hoa đã nói, cô liền hận không thể kéo anh ta đến đây đánh cho một trận!
Tiện thể bắt anh ta nhả ra từng đồng, từng tấm phiếu mà anh ta đã lấy từ cô!
Trong mắt cô ánh lên tia sắc lạnh, nụ cười rạng rỡ vừa rồi hoàn toàn biến mất, trên người cũng không còn chút dịu dàng nào.
"Lâm Ngọc Kiều?"
Chu Văn Tĩnh đang gấp chăn thì khựng lại, liếc nhìn cô gái vừa thức dậy mà vẻ mặt đã có gì đó không ổn, liền lên tiếng gọi.
"Hả?"
Lâm Ngọc Kiều giật mình thoát khỏi dòng suy nghĩ, nhận ra tay mình đang siết chặt lấy vạt áo, liền vội buông ra rồi vuốt phẳng nó.
"He he, tôi không sao đâu."
Cô giấu đi tâm tư của mình, nở nụ cười, nhưng nụ cười ấy không hề chạm đến đáy mắt.
Chu Văn Tĩnh nhìn cô đổi sắc mặt còn nhanh hơn cả thay quần áo, trong lòng không khỏi có chút cạn lời.
Trước đây sao cô ấy không nhận ra Lâm Ngọc Kiều là người thay đổi biểu cảm nhanh như vậy chứ?