Trọng Sinh 70: Mỹ Nhân Liệt Giường Mang Không Gian Nghịch Tập

Chương 10

"Hôm nay đến lượt cô phụ trách ba bữa ăn cho cả nhóm thanh niên trí thức đấy! Cô…”

Còn chưa nói hết câu, cô ấy đã thấy Lâm Ngọc Kiều cười với mình như một đứa ngốc.

Hả?

Nghe nói chiều nay cô đi giặt quần áo ở bờ sông, kết quả là ngã nhào xuống nước. Chẳng lẽ thật sự bị đập đầu vào đá đến hỏng luôn rồi?

Người ta nói "giơ tay không đánh người mặt cười", nhìn Lâm Ngọc Kiều cười ngốc nghếch như vậy, Chu Văn Tĩnh nhất thời không biết nên tiếp tục nói thế nào.

Ánh mắt cô ấy trượt xuống, vừa vặn nhìn thấy chiếc gương nhỏ trong tay Lâm Ngọc Kiều.

Mắt cô ấy lập tức trợn tròn, sau đó hét toáng lên: “Lâm Ngọc Kiều, cô bị điên à?!”

Nói rồi, cô ấy giật lấy chiếc gương từ tay Lâm Ngọc Kiều, chạy ngay đến chỗ hành lý của mình.

Cô ấy xé ra một ít giấy vệ sinh màu hồng mà mình mang từ nhà đi, có chút tiếc nuối, sau đó xoay người nhanh chóng nhét vào tay Lâm Ngọc Kiều.

“Cô… cô mau cầm lấy mà cầm máu đi!”

Nói xong câu đó, Chu Văn Tĩnh cảm thấy mình như đang quan tâm đối phương quá mức, nhất thời không được tự nhiên, liền "hừ" một tiếng rồi quay lưng tiếp tục làm việc của mình.

Hừ!

Cô ấy đâu có thừa nhận là mình quan tâm đến con ngốc này đâu!

Lỡ đâu cô cầm gương của cô ấy mà xảy ra chuyện gì, lại quay sang vu oan cho cô ấy thì sao.

Chu Văn Tĩnh hành động quá nhanh, đến khi cô ấy nhét giấy vào tay Lâm Ngọc Kiều, lúc này cô mới cảm nhận được lòng bàn tay đau nhói.

Hóa ra lúc cầm chiếc gương, cô quá đắm chìm trong những chuyện kiếp trước, xúc động quá mức mà vô tình để góc nhọn của gương đâm vào lòng bàn tay.

Từng giọt máu đỏ tươi nhỏ xuống mặt bàn gỗ mà cô không hề hay biết.

Vết máu đỏ thẫm loang trên mặt bàn, trông có phần đáng sợ.

Lâm Ngọc Kiều bình thản dùng giấy vệ sinh mà Chu Văn Tĩnh đưa để cầm máu.

Chu Văn Tĩnh vừa bận rộn, vừa liếc mắt nhìn sang, thấy cảnh tượng đó thì rùng mình một cái.

Máu chảy nhiều như vậy, chắc chắn vết thương sâu lắm, nhưng Lâm Ngọc Kiều lại chẳng kêu một tiếng nào, thậm chí còn mạnh tay ép vết thương lại…

Không thấy đau sao?

Còn nữa…

C có vẻ… không còn giống trước kia nữa…

Nếu Lâm Ngọc Kiều biết được suy nghĩ của Chu Văn Tĩnh, chắc chắn cô sẽ chỉ cười nhạt mà cho qua.

Đau sao?

So với kiếp trước bị bình gas phát nổ, bị lửa thiêu đốt sống không bằng chết…

Chút đau đớn này chẳng là gì cả.

Cô vo viên tờ giấy vệ sinh, nắm chặt trong tay để cầm máu tiện hơn.

Tay trái siết chặt thả lỏng theo quán tính, tay phải cầm một chiếc giẻ cũ, nhanh chóng lau sạch vết máu trên bàn.

Sau đó, cô mới quay đầu nhìn Chu Văn Tĩnh.

Lúc nãy cô cười với Chu Văn Tĩnh là vì đột nhiên nhớ ra một chuyện.

Kiếp trước, sau khi Dương Kiến Hoa đồng ý cùng cô nộp đơn kết hôn, cô vui mừng chạy về điểm tập trung của nhóm thanh niên trí thức.

Trong phòng nữ, cô hớn hở viết đơn ngay trước mặt mọi người.

Ngày hôm đó, Chu Văn Tĩnh, người lúc nào cũng hay đối đầu với cô, đã nói gì nhỉ?

À.

Cô ấy chửi cô là đồ ngốc, có bệnh, đầu óc có vấn đề, còn nói cô đáng đời khi bị người ta đùa bỡn trong lòng bàn tay.

Lúc đó, cô chỉ nghĩ rằng Chu Văn Tĩnh lại vô cớ kiếm chuyện với mình, nên chẳng thèm để tâm.

Nhưng thực tế…

Cô ấy nói đúng.

Kiếp trước, cô chẳng phải đã bị Dương Kiến Hoa và Khổng Ngọc Hà lừa gạt hết lần này đến lần khác sao?

Người trong cuộc thì mê muội, kẻ ngoài cuộc lại sáng suốt.

Việc cô và Dương Kiến Hoa yêu nhau, rồi tiến đến hôn nhân, hẳn là những người ở điểm tập trung đều thấy rõ con người thật của anh ta, nên đã từng khuyên cô không ít lần.

Nhưng người đáng chết thì có khuyên cũng vô ích!

Nghĩ lại, kiếp trước cô chẳng phải chính là một kẻ đáng chết sao?

Dù sao thì…

Cô chính là kẻ đầu tiên cản đường tình yêu đích thực của Dương Kiến Hoa và Khổng Ngọc Hà mà!

Thực chất, bọn họ muốn lấy mạng cô ngay từ kiếp trước.

Nhưng khi đó cô mạng lớn, dù bị đẩy ngã xuống cầu thang cũng không chết, mà chỉ bị liệt nửa người suốt đời.

Lúc ấy, cô từng nghĩ, nếu đã tàn phế như vậy, chi bằng chết quách đi cho xong.