Bởi chính cô cũng cảm thấy mình có quá nhiều sơ hở.
Dù sao thì, dù nguyên chủ có để lại cho cô một đống rắc rối, nhưng ít ra cũng để lại cho cô một thân thể sạch sẽ. Nếu không, có nhảy xuống Hoàng Phố Giang cũng rửa không sạch.
Nước mắt Tần Lâm lặng lẽ rơi xuống, không nhìn Chu Chí Quốc, cũng không nói gì.
Vẻ mặt ấm ức của cô trông thật đáng thương.
Chu Chí Quốc, dù đã chuẩn bị sẵn những lời trách móc, nhưng cuối cùng vẫn nuốt lại vào lòng.
"Là tôi sai rồi, sau này tôi sẽ không mắng em nữa." Chu Chí Quốc chỉ có thể nói.
Tần Lâm muốn thăm dò, ngoài miệng làm như giận dỗi nói: "Em không tin anh, lúc trước anh như muốn ăn tươi nuốt sống em vậy, nếu em nhát gan một chút chắc đã bị anh dọa chết rồi!"
"Là lỗi của tôi, sau này... Tôi sẽ không dễ dàng hiểu lầm em nữa." Chu Chí Quốc thấy cô rất đau lòng, chỉ có thể nhượng bộ thêm một chút.
Tần Lâm thấy tình hình cũng khả quan, quay lưng đi thút thít tiếp tục thăm dò điểm mấu chốt của anh: "Em không tin, chúng ta vẫn nên chia tay đi, như vậy em sẽ không sợ anh mắng em đánh em nữa."
Ánh mắt Chu Chí Quốc trở nên sâu thẳm, nhìn cô như vực sâu không đáy: "Em nói gì?"
Tần Lâm sau lưng tê dại, trong lòng run lên, "Em nói gì? Anh hung dữ như vậy làm gì? Anh mắng em còn muốn đánh em, em muốn về nhà mẹ đẻ ở vài ngày không được sao?"
Chu Chí Quốc nhíu chặt mày, không bị cô dễ dàng đánh lừa, "Em muốn chia tay với tôi, hay là em muốn ly hôn với tôi?"
Tần Lâm trong lòng căng thẳng, người này thật nhạy bén, liền nhanh trí xoay chuyển tình thế, nói năng hàm hồ: "Em muốn chia tay với anh? Hay là anh muốn chia tay với em?"
Chu Chí Quốc: "..."
Tuy rằng... Nhưng mà...
Anh vẫn chỉ nhớ câu cô muốn chia tay với anh!
Tần Lâm thấy vẻ mặt của anh ta liền biết vẫn chưa bị lừa, "Chẳng lẽ bây giờ anh không nên hứa với em là anh sẽ không chia tay với em, cũng sẽ không nhường em cho em trai anh sao?"
Cô còn nói: "Anh còn phải thề, nếu anh bỏ em, cả đời này dù cưới bao nhiêu lần, anh cũng sẽ vô sinh, không con cháu gì hết!"
Chu Chí Quốc há hốc mồm: "..."
Nửa ngày cũng không nói nên lời, làm sao anh có thể nói ra những lời này?
Tần Lâm nhìn anh ta, tức giận nói: "Chu Chí Quốc! Anh thật vô tâm! Em đã là người của anh rồi, anh ngay cả một lời hứa cũng không cho em được sao?"
Trời ạ! Cô tự nổi da gà với chính mình!
Chu Chí Quốc thấy mũi cô đã khóc đỏ lên, trong lòng không khỏi mềm nhũn, an ủi: "Em đừng khóc nữa, khóc xấu lắm."
Nước mắt và biểu cảm của Tần Lâm như bị ấn nút tạm dừng, cái gì thế này?
Cô nói nãy giờ chẳng khác nào đàn gảy tai trâu sao?
Anh nói cô xấu?
Chẳng lẽ bây giờ cô khóc đến mức nước mắt nước mũi tèm lem, trông vừa xấu vừa thảm hại lắm sao?
Tần Lâm hơi chột dạ, lúc quay lưng đi, len lén dùng tay áo nhanh chóng lau mạnh mặt.
Chu Chí Quốc đưa bát cơm cho cô: "Ăn cơm đi!"
Có thực mới vực được đạo.
Tần Lâm bị một câu "xấu" của anh làm nghẹn lời, nước mắt cũng chẳng chảy ra nổi, trong lòng cô thậm chí còn nghĩ người đàn ông này lấy được nguyên chủ cũng là may mắn lắm rồi! Nếu không chắc ế cả đời!
Chu Chí Quốc không thể từ chối ánh mắt u oán tủi thân này, chỉ có thể đặt bát cơm sang một bên.