Hệ Thống Sinh Con, Phu Quân Hiếm Muộn Bỗng Con Cháu Đầy Đàn

Chương 4: Phu quân trạng nguyên cầu con (3)

Gần như là lần đầu tiên bị mắng mỏ gay gắt, Chi Nguyệt giật mình, ngơ ngác đứng tại chỗ: "Nô tỳ...nô tỳ không quên."

Sở Diên hừ lạnh: "Không quên vậy là cố ý? Ta bảo ngươi tự vả miệng, ngươi cũng coi như không nghe thấy? Ta chỉ là sảy thai chứ không phải đã chết, các ngươi từng người một đều coi lời ta như gió thoảng qua tai sao?"

Sở Diên chẳng giống bệnh nhân chút nào, giọng nói đầy uy thế, "hỏa lực" mười phần mắng Chi Nguyệt đến ngây người.

Trước kia cô yếu đuối, đám hạ nhân trong phủ không những không nhớ ơn, ngược lại còn mở miệng ra là Nhị tiểu thư thế này thế nọ.

Giờ phút này, mượn cơn giận sảy thai, răn dạy đám nha hoàn này là lẽ thường tình.

Chi Nguyệt hiển nhiên cũng nghĩ vậy, thầm nghĩ mình thật xui xẻo, đυ.ng phải vết thương lòng của Sở Diên, đành phải quỳ xuống tự tát, lí nhí nói: "Nô tỳ sai rồi, sau này không dám nói bậy nữa."

Sở Diên không thèm nhìn, "Tiếp tục tát, đến khi nào ta nói dừng thì ngươi mới được dừng!"

Mãi đến khi Chi Nguyệt tự tát nửa bên mặt sưng vù, Sở Diên mới bỏ qua.

Hiệu quả gϊếŧ gà dọa khỉ rất tốt, trong nửa tháng tiếp theo, cho dù Sở Băng có xuất hiện trước mặt Tống Đường Âm thế nào, cũng không ai dám nói một câu nhàn thoại.

Mà Sở Diên chính là cố ý để bọn họ phát triển như vậy, "dục cầm cố túng", chỉ có để cho dã tâm, du͙© vọиɠ của Sở Băng đạt đến đỉnh điểm, cô ta mới ngã đau được.

Nửa tháng này, Tống Đường Âm mấy lần đến thăm Sở Diên, Sở Diên đều lấy cớ sảy thai không may mắn, tránh mặt.

Không lên tiếng thì thôi, một khi đã lên tiếng thì phải làm kinh động lòng người, đợi đến khi cơ thể hoàn toàn được Khang Phục Hoàn điều dưỡng tốt, dung mạo, khí sắc càng hơn trước, cô tự nhiên sẽ gặp Tống Đường Âm.

Hôm đó, Sở phu nhân cuối cùng cũng lờ mờ cảm thấy không ổn, uyển chuyển nói với Sở Băng: "Gần đây con làm sao vậy, có phải đi lại quá thân thiết với tỷ phu con không?"

Sở Băng cầm miếng bánh quế hoa, cắn từng miếng nhỏ, không để ý: "Làm sao là làm sao, là tỷ tỷ nhờ con đi, tỷ tỷ và tỷ phu thành thân năm năm rồi mà không có con, những đôi vợ chồng thành thân cùng thời gian con cái đều đã chạy đầy đất rồi. Tỷ tỷ đau lòng, tỷ phu trong lòng há lại không đau khổ sao? Cho nên tỷ tỷ bảo con thường xuyên an ủi tỷ phu, đặc biệt là trong thời gian tỷ ấy tĩnh dưỡng."

Nói đến câu cuối, ánh mắt Sở Băng rõ ràng có chút lảng tránh.

Bởi vì đây là cô ta tự "hiểu ý", chứ không phải Sở Diên nói rõ.

Nhưng cô ta nghĩ, Sở Diên đều vì chuyện này mà phạt Chi Nguyệt nói năng lung tung, chắc chắn là có ý này rồi?

Không chừng, trong lòng tỷ ấy đã có suy nghĩ rồi?

Sở phu nhân vẫn lo lắng: "Cho dù là như vậy, con cũng nên biết giữ ý, người nhà chúng ta đương nhiên biết con là người thế nào, nhưng người ngoài nào có quản những chuyện này? Nhỡ đâu Tống bá mẫu của con..."

Sở phu nhân không dám nghĩ sâu, bà thông gia từ lâu đã muốn nạp thϊếp cho con trai rồi.

Nhưng Sở Băng và Sở Diên là tỷ muội ruột, bà ta dù có không hiểu chuyện đến đâu cũng không thể đưa ra yêu cầu vô lý như vậy!

Trong Tùng Hạc Đường.

Trên bàn bày đầy sơn hào hải vị, Tống Khang thị đang tươi cười gắp thức ăn cho cháu ngoại.

"Cháu ngoan, thích thì ăn nhiều chút, lớn lên cao lớn, khỏe mạnh mới tốt."

Nói là Tống phu nhân, thật ra tuổi tác có thể làm Tống lão phu nhân rồi, bởi vì Tống Đường Âm là con út, hơn nữa năm đó quê nhà gặp nạn đói, lúc chạy nạn đã chết rất nhiều người, bao gồm cả hai huynh trưởng, một muội muội và phụ thân của Tống Đường Âm.

Chỉ có Tống Đường Âm, Tống Tú Nhi và Tống Khang thị sống sót.

Sau đó, Tống Đường Âm liều mạng đọc sách, vào kinh ứng thí, chính là vì cả nhà ba người từ nay về sau không còn phải chịu đói.

Hắn ta không nghi ngờ gì đã làm được, còn xuất sắc ngoài dự kiến.

Do đó Tống Khang thị dần dần vênh váo, từ lúc cưới con gái nhà tri huyện thì lo lắng sợ hãi, đến bây giờ đối với Sở Diên chê bai đủ điều, giống như biến thành người khác.

Lúc này, nhìn thấy đứa cháu ngoại tám tuổi hoạt bát, Tống Khang thị lại nổi giận: "Lại không giữ được, thật là hết cách! Năm đó ta sinh mấy đứa con, còn phải xuống ruộng làm việc, cày ruộng cấy lúa, việc nặng việc nhẹ gì cũng làm, sao không thấy sảy thai? Mấy cô tiểu thư nuôi trong nhung lụa này dáng vẻ xinh đẹp thì có xinh đẹp, nhưng cũng quá yếu đuối, bà già này đến khi nào mới được bế đích tôn đây!"

Tống Tú Nhi thấy con trai ả ta ăn uống không kịp thở, vội vàng bảo nha hoàn rót nước cho hắn, dường như con trai ả ta chính là tiểu thiếu gia tôn quý nhất của Tống phủ, lại liếc mắt nói: "Mẫu thân, còn không phải do người chiều chuộng sao? Lúc con mang thai Bằng Nhi cũng vẫn làm việc như thường, con thấy cô ta là có vấn đề về cơ thể, căn bản là không thể sinh con. Mẫu thân muốn bế cháu, thì phải tìm cách nạp thϊếp cho đệ đệ, chờ người phụ nữ kia sinh cho người? Cứ chờ đi!"

"Haizz, mẹ nào có không muốn nạp thϊếp cho đệ đệ con, nhưng đã nhắc đến mấy lần, đều bị đệ đệ con gạt phắt đi!" Nói đến chuyện này, Tống Khang thị trong lòng càng nghẹn khuất, con lớn không nghe lời mẹ, lại không hề sốt ruột cho chuyện nối dõi tông đường.

Tống Tú Nhi hừ hai tiếng: "Trong ba tội bất hiếu, không có con nối dõi là tội lớn nhất, mẫu thân cứ bất chấp muốn cho nó nạp thϊếp, nó có thể làm gì? Chuyện con cái, cho dù Hoàng thượng biết cũng không dám nói mẫu thân một câu không đúng. Hơn nữa, không phải còn có biện pháp đặc biệt sao, nhốt người vào trong phòng đó, nam nữ đơn độc, ai có thể chống đỡ được?"

Tống Tú Nhi thật ra không muốn Tống Đường Âm có con, bởi vì nếu hắn ta không có con trai, con trai của ả ta chính là nam đinh duy nhất của Tống gia, Tống Khang thị yêu thương, Tống Đường Âm quan tâm, sau này tiền đồ rộng mở.

Tuy nhiên ả ta lại không ngại nhét cho Tống Đường Âm một người thϊếp, vừa là để Tống Khang thị có thêm hy vọng, cũng là tiện cho bản thân.

Chồng ả ta có một cô cháu gái, dung mạo như hoa như nguyệt, rất thích hợp đưa vào Tống phủ.

Chức quan của trượng phu ả ta hai ba năm rồi không nhúc nhích, vẫn là một tướng lĩnh nhỏ canh giữ thành, ngay cả lục phẩm cũng không tính, so với đệ đệ Tống Đường Âm thì kém xa một trời một vực, người ngoài đều nói ả ta uổng phí có một người đệ đệ Trạng Nguyên, sao không biết kéo người nhà lên?

Chính là cần một người bên gối thổi gió bên tai cho Tống Đường Âm.

Nghĩ như vậy, Tống Tú Nhi lại đem ý nghĩ này nói với Tống Khang thị, Tống Khang thị rất do dự: "Như vậy thật sự được không?"

Tống Tú Nhi trợn mắt: "Sao lại không được? Cô ta tự mình không sinh được, còn không cho phép người khác có phúc? Hơn nữa, mẫu thân không nghe nói gần đây Sở Băng hay lân la bên cạnh Đường Âm sao, không chừng người ta cũng sớm có ý này rồi, chỉ là nước phù sa không chảy ruộng ngoài, muốn chiếm hết mọi thứ thôi."

"Con đang nói đến nha đầu Sở Băng nhà họ Sở?" Tống Khang thị kinh ngạc, bà ta chưa từng nghĩ theo hướng này.

Chủ yếu là gia phong nhà họ Sở nghiêm chỉnh, Sở huyện lệnh, à không, bây giờ là Sở tri phủ rồi, còn không phải nhờ phúc của con trai bà ta sao? Người này nghiêm khắc, ngay thẳng, tuyệt đối sẽ không cho phép hai đứa con gái đều gả vào Tống gia.

"Đúng vậy, chắc mẫu thân không biết nhỉ?"

Tống Tú Nhi giống như đang loan báo một bí mật động trời, giọng nói vang dội trước mặt Tống Khang thị, sợ người khác không nghe thấy.

Tháng ba mùa xuân, thời tiết tươi sáng, cỏ xanh mơn mởn.

Sở Diên tĩnh dưỡng nửa tháng, nửa tháng trước cố ý làm vậy, khiến cho trên dưới Tống phủ giống như lên dây cót, khắp nơi đều bắt đầu xao động.

Bản thân cô, cuối cùng cũng trang điểm, xuất hiện với vẻ ngoài rạng rỡ.