Bà đã chăm sóc tiểu chủ rất tỉ mỉ, nhưng cũng rất nghiêm khắc, yêu cầu tiểu nữ nhi phải vượt qua cha mình. Đến nỗi, Minh Hoa cảm thấy, trong những năm qua, tiểu chủ được dạy bảo rất tốt, chỉ có điều... Tâm tư quá sâu sắc, khí phách không thể mở rộng, không giống như một thanh niên đầy hứa hẹn.
Nhưng “y” vốn không phải là một thiếu niên lang…
Minh Hoa dịu dàng nói: “Phu nhân, lang quân đến thăm người đây.”
Nguyễn thị nhíu mày: “Nhà có việc quan trọng không quyết định được sao?”
Tạ Lan An lắc đầu, ánh mắt bình tĩnh nhìn nữ nhân gầy guộc trước mặt.
Đây là lần đầu tiên nàng nhìn thấy vẻ mặt của mẫu thân sau khi nghe tin dữ về việc mẫu thân tự vẫn trong kiếp trước.
Dù trên mặt mẫu thân có rõ sự không kiên nhẫn, cuối cùng thì mẫu thân vẫn sống.
Trong kiếp trước, dù bị họ Sở phản bội, bị tộc lão mắng chửi, bị Tam thúc cướp quyền... Chỉ cần họ không tìm được lý do để lấy mạng nàng, chỉ cần Tạ Lan An còn một hơi thở, thì không thể coi là bại trận.
Nhưng trong khu vườn nơi mưa như trút nước đó, nàng nghe thấy một tiếng hét từ phía Tây viện.
Chủ mẫu nhảy xuống ao, khi người hầu xuống nước vớt lên, mẫu thân nàng đã trở thành một xác lạnh.
Nàng không biết mẫu thân đã thất vọng về nàng bao nhiêu, đến mức không muốn gặp nàng lần nào nữa, phải dùng cách quyết liệt này để trả thù sự “bất lực” của nàng.
Nàng muốn chạy đến chỗ nước, nhưng bị Ngũ thúc công* ngăn lại.
*Thúc công: em trai của ông nội
Lão nhân nhìn có vẻ đức độ ấy đã nói gì?
“Thứ thấp kém đừng hòng còn đi lại tự do trong Tạ gia, Nguyễn thị không xứng làm phu nhân Tạ thị, bà ta biết xấu hổ thì tự sát là tốt nhất, xác cũng không xứng làm ô uế gia môn Tạ thị, lão phu sẽ nhanh chóng thông báo cho Nguyễn thị ở Ngô quận đến đón người!”
Dậu đổ bìm leo.
Vậy là không gặp được mẫu thân lần cuối.
Trong nơi nước mát, Tạ Lan An nhếch môi cười, giơ tay muốn chạm vào mặt Nguyễn thị: “Mẫu thân, nữ nhi đến thăm người.”
“Câm miệng! Con tự xưng là gì?!”
Minh Hoa giật mình, Nguyễn Bích La đã quét mắt lạnh lùng về phía nàng ấy.
Minh Hoa vội vàng giữ cửa, đuổi những người quét dọn trên cầu cong đi, đồng thời lo lắng quay đầu nhìn tiểu lang quân.
Thường ngày, tiểu lang quân rất hiếu thảo, hôm nay, tiểu lang quân sao... Có chút khác thường?
Tạ Lan An nhìn mẫu thân đã sinh ra và nuôi dưỡng mình, nhẹ nhàng nói: "Con phải nhớ mỗi ngày rằng mình là nam nhi, là nhi tử của cha, là chi lan ngọc thụ trong Tạ gia, mọi thứ khác đều quên đi. Lời người dạy, con nhớ mỗi ngày. Hôm nay, nhưng có một câu hỏi.”
“Con…”
Nguyễn thị nhìn vào đôi mắt lạnh lẽo trong suốt ấy, trong lòng bất chợt cảm thấy sợ hãi, giọng nói càng sắc bén: “Câm miệng! Hôm nay con rốt cuộc đã mắc phải sai lầm gì?!”
Tạ Lan An tiến thêm một bước, thân hình cao hơn Nguyễn thị một cái đầu.
Nàng hơi cúi đầu, nhìn vào đôi mắt của Nguyễn thị, không cố gắng hạ thấp giọng, nhưng không thể trở lại giọng nói mềm mại, bởi vì đã nhiều năm giả giọng nam, giọng nói mang theo chút trầm lắng như cát chảy: “Mẫu thân, cho dù con cải trang thành một nam nhân, con cũng không phải nam nhân, không phải nhi tử của người, không thể trở thành một phu quân, cũng không thể trở thành một người cha kế thừa dòng tộc.”
Lý lẽ đơn giản như vậy, vậy mà trong kiếp trước nàng không thể hiểu.
Nàng ngốc nghếch đến mức nghe mẫu thân nói sao thì sao, ngốc nghếch đến mức vừa giả mạo làm công tử phong lưu bên ngoài, vừa thầm tự ti về thân phận nữ của mình.
Vì điều này, nàng đã không tiếc công sức nuôi dưỡng một Sở Thanh Diên, chỉ vì nàng tán thành lý lẽ mà mẫu thân đã truyền cho nàng.
Chỉ có trở thành nam nhân, mới có thể đạt được mọi vinh quang và lời khen ngợi.
Con chỉ có thể truyền thừa Tạ thị gia học trong đời này.
Con không được phụ lòng người cha đã khuất, không được phụ lòng quả phụ không còn trẻ như ta, không được hành động bừa bãi, không được kết bạn cách chân thật, càng không được vào triều làm quan mà tự rước họa vào thân.
Căn cơ sâu xa là bốn chữ "nữ tử không xứng.".
Nàng lại tin điều đó.
"Con là giả."
Tạ Lan An thốt ra câu này, đôi mắt sáng như sao và trăng trở nên lạnh lùng: "Vậy thật thì con thật ở đâu?"
"Con hồ đồ rồi, con nói cái gì vậy!"
Môi của Nguyễn thị nhanh chóng mất màu, những hạt chuỗi phật trên cổ tay bà lặng lẽ va chạm, phát ra âm thanh lạnh lẽo như ngọc.
Bà không thể tin được chỉ vào Tạ Lan An: "Đứa con bất hiếu, chẳng lẽ con quên cha con qua đời sớm, quên những năm qua ta đã dành cho con bao tâm huyết! Con đang nói gì vậy? Thước của ta... Minh Hoa, thước!”