"Sao con cứ muốn về nơi đó như vậy chứ?”
Đàm Hi đau đớn nhăn mặt, giọng nói đã thay đổi do khóc quá nhiều.
"Con nhớ... cha nuôi... ô... ô..."
"Con muốn về gặp cha nuôi... hức."
Đêm đến Đàm Hi chui rúc trong chăn, nước mắt vẫn chảy không ngừng, cơn đau ở đầu gối khiến cô không ngủ được.
Có tiếng mở cửa vang lên nhưng cô bé không nghe thấy.
Kỳ Tước bước vào phòng. Hắn nhìn về phía giường đang gồ lên một khối nhỏ.
Vật nhỏ tới bây giờ vẫn còn khóc.
Hắn đi đến ngồi xuống mép giường, người trên giường cảm nhận được hơi mở góc chăn ra xem. Khi nhìn thấy người đàn ông đó liền run rẩy rúc vào trong, cả người cuộn tròn lại.
"Sợ tôi sao?”
Kỳ Tước mở miệng hỏi cô bé nhưng đáp lại hắn chỉ là tiếng khóc nỉ non không dứt.
"Hi nhi ra đây."
Cô bé bên trong vẫn không có động đậy, Kỳ Tước bắt đầu gắt giọng.
"Không nghe lời phải không?"
"Em muốn bị phạt nữa sao?”
Đàm Hi run rẩy buộc phải chui đầu ra khỏi chăn không dám ngước nhìn Kỳ Tước.
Kỳ Tước không vui, cô bé hắn nuôi hơn một năm nay lại dám cãi lời hắn.
"Hi nhi, nay em vì một người ngoài mà giận dỗi với tôi sao."
Giọng nói của hắn không lạnh không nhạt như cũng đủ làm Đàm Hi cảm thấy sợ hãi, cô ấp úp trả lời.
"Cha nuôi không phải người ngoài."
"Cha nuôi là người thân của con."
Kỳ Tước có chút tức giận. Hắn cũng biết tại sao mình lại tức giận với cô.
"Ông ta không phải người thân của con, người thân của con đã chết hết rồi, chỉ còn mình tôi thôi."
Đàm Hi bị hắn quát, cô òa khóc muốn chui lại vào chăn thì bả vai bị Kỳ Tước giữ lấy.
"Tôi là người giám hộ của em."
"Trên đời này em chỉ còn mình tôi là người thân, nghe rõ chưa."
Buổi tối Đàm Hi có một khóa học nữa. Sau khi học xong cũng đã năm giờ chiều đúng lúc Kỳ Tước vừa tan làm về tới lâu đài.
"Anh về rồi sao."
Đàm Hi đi đến ngoan ngoãn để cho Kỳ Tước ôm vào ngực. Hắn cúi đầu chuẩn xác ngậm lấy môi cô.
Sau khi hôn đã rồi Kỳ Tước thả Đàm Hi ra, hắn vuốt mặt cô hỏi han.
"Hôm nay ở nhà thế nào, Hi nhi đã làm những gì?”
Đàm Hi hơi thở dốc, ngoan ngoãn trả lời.
"Em học với gia sư và tập múa ba lê thôi ạ."
Cô không biết vì sao Kỳ Tước hay hỏi cô làm gì mỗi khi hắn về tới lâu đài, ở đây mọi ngóc ngách đều có gắn camera chỉ cần hắn mở lên là có thể xem lại. Tuy thắc mắc nhưng Đàm Hi chưa bao giờ hỏi hắn về chuyện này.
Đàm Hi theo hắn lên phòng, cô đi vào phòng quần áo mở tủ chọn cho hắn một bộ đồ ở nhà thoải mái.