Dương Thuận thành khẩn nói: "Cảm ơn sự tin tưởng của anh, xin hãy theo tôi."
Dương Thuận dẫn Lâm tiên sinh vào sảnh, Dưỡng Hộ Sư lo lắng đi theo sau, Tạ Sâm nhìn về phía giám đốc phòng nhân sự, lưỡng lự không biết có nên đi theo không.
Giám đốc phòng nhân sự nói: "Cậu theo sau giám đốc Dương, anh ta sẽ sắp xếp công việc liên quan cho cậu, hợp đồng làm việc tôi sẽ gửi cho cậu sớm nhất có thể."
Tạ Sâm vội vàng cảm ơn: "Cảm ơn giám đốc." Sau đó chạy bước nhỏ theo sau Dương Thuận.
Mọi người cùng đến một phòng khám, Dương Thuận lấy dụng cụ rửa vết thương và thuốc sát trùng, yêu cầu Lâm tiên sinh đặt đốm trắng lên đệm mềm trên bàn.
Người đàn ông mặc áo tím di chuyển tay ra một chút, đốm trắng lập tức ôm chặt lấy người anh ta, cơ thể run rẩy dữ dội, dáng vẻ hoảng sợ.
"Đừng sợ, đừng sợ." Anh ta nhẹ nhàng an ủi, hỏi Dương Thuận: "Làm sao bây giờ, nó cử động như vậy, sẽ chảy nhiều máu hơn."
Dương Thuận tiến đến trước mặt anh ta, hỏi Tiểu Kha: "Chân sau bên trái?" Tiểu Kha gật đầu.
Dương Thuận nhìn đốm trắng cuộn tròn đầu và bốn chân lại, lại nhìn Lâm tiên sinh lo lắng, nhẹ nhàng đề nghị: "Anh vuốt lưng nó, động tác nhanh một chút đặt nó xuống, tay đừng rời khỏi nó, cho nó cảm giác an toàn."
Lâm tiên sinh làm theo lời Dương Thuận, đốm trắng mới chịu nằm gần đệm, sau đó lập tức quay đầu chôn vào người anh ta, không chỉ cơ thể run rẩy, mà còn phát ra tiếng kêu sợ hãi.
Lúc này Tạ Sâm mới nhận ra, hóa ra đốm trắng là một con thỏ tai ngắn.
"Như vậy không được." Lâm tiên sinh đau lòng vô cùng: "Không có cách nào khiến nó bình tĩnh lại sao?"
"Có thể tiêm thuốc an thần." Tiểu Kha ở bên cạnh nói.
Dương Thuận nhíu mày, Lâm tiên sinh tức giận nói: "Anh nói gì đó? Tiêm thuốc cảm cúm không được, nó đã bị thương rồi, anh còn muốn để nó chịu thêm đau đớn à?"
"Không, anh yên tâm, chúng tôi không sử dụng thuốc an thần." Dương Thuận ôn hòa lại kiên định nói.
Anh ta mở vòng tay cá nhân: "Thỏ tai ngắn rất nhạy cảm, dễ bị hoảng sợ, chúng tôi có nhạc chuyên dụng giúp nó thư giãn, nhưng cần một chút thời gian."
Anh ta nói vậy, ánh mắt quét qua Tạ Sâm, dừng lại một chút: "Tiểu Sâm, cậu thử xem."
Tạ Sâm có hơi ngẩn người vì cái xưng hô này, hiểu ý Dương Thuận, cậu tiến đến trước mặt Lâm tiên sinh: "Nó trông thật dễ thương, tôi có thể vuốt ve nó được không?"
Lâm tiên sinh có chút do dự, Dương Thuận nói: "Cậu ấy là nhân viên mới của chúng tôi, có lực tương thích với động vật rất mạnh."
Thấy Lâm tiên sinh gật đầu, Tạ Sâm vươn tay, nhẹ nhàng chạm vào lưng Tiểu Nhĩ, cậu lập tức cảm nhận được cơ thể Tiểu Nhĩ run rẩy.
Cơ thể Tiểu Nhĩ nhúc nhích, vô thức dựa sát vào lòng bàn tay Tạ Sâm, đầu cũng từ vòng tay chủ nhân ngẩng lên, nghiêng đầu cọ qua.
"Nó ngừng run rồi!" Một lúc sau, Lâm tiên sinh vui mừng nói.
"Các anh cùng đặt nó xuống đệm, tay đừng rời khỏi lưng nó." Dương Thuận nói.
Sự đυ.ng chạm của Lâm tiên sinh và Tạ Sâm mang lại cho Tiểu Nhĩ cảm giác an toàn rất lớn, nó rất nhu thuận nằm trên đệm, Dương Thuận hành động vừa nhanh vừa vững vàng, không bao lâu đã xử lý xong vết thương và tiêm thuốc cảm cúm.
"Xong rồi, tiếp theo để nó nghỉ ngơi thật nhiều vào." Dương Thuận nói.
"Thật sự rất cảm ơn các anh." Lâm tiên sinh nhìn Tạ Sâm: "Cậu tên gì, tôi muốn đặt trước cậu, hy vọng cậu có thể trở thành Dưỡng Hộ Sư riêng cho Tiểu Nhĩ."
Tạ Sâm đang ngạc nhiên vì dòng chữ "năng lượng cảm kích +1, tổng 4" xuất hiện, nghe lời anh ta nói, cậu khoát tay: "Tôi vẫn đang thực tập, còn cần học hỏi nhiều."