Vốn dĩ mời họ vào nhà, chỉ là lịch sự thôi.
Nửa đêm, con trai tốt căn bản không nên vào nhà con gái, cho dù được mời cũng nên biết đối phương chỉ khách sáo thôi, từ chối mới phải.
Anh ta thì được lắm, không những vào mà còn hỏi đông hỏi tây.
"Liên quan gì~ đến anh?"
Tɧẩʍ ɖυng Dung phồng má hừ một tiếng, cất xẻng xong đóng cửa nhà kho lại, giọng không thiện cảm giơ ngón tay chỉ vào không trung về phía anh ta:
"Đêm hôm khuya khoắt~ dò hỏi lung tung."
"Hê hê. Anh chỉ hỏi thôi mà... vạn nhất quen biết thì sao..."
Ngô Tranh cười hai tiếng, lùi lại mấy bước, vỗ vỗ ngực Trần Vũ rồi hạ giọng nói.
"Nếu không phải cậu đã có hôn thê, tôi thật sự thấy cô ấy hợp với cậu hơn tôi.
Cô ấy nói năng ngập ngừng, giận dữ cũng như mèo con, móng vuốt nhỏ cào người ngứa ngáy.
Còn cậu, chẳng có miệng lưỡi gì, đánh ba gậy không ra một cái rắm.
Hai người ở bên nhau tuyệt đối không cãi nhau!
Thật là quá hợp! Hahahahaha..."
Trần Vũ cụp mắt nhìn anh ta, ánh mắt đầy bất đắc dĩ.
Ngô Tranh đắc ý cười, vừa định nói thêm hai câu, liền nghe "mèo con" lên tiếng: "Nhìn bạn anh~ yên lặng thế kia."
Theo thẩm mỹ của Ốc Sên, người này thân hình cao lớn, vai rộng lưng dày... cực kỳ có cảm giác an toàn.
Lông mày anh ta sạch sẽ, đôi mắt sâu lông mi dài, yên lặng lại trầm ổn, cũng là cảm giác Ốc Sên thích.
Bàn tay anh ta cũng rất to, khớp xương thon dài đầu ngón tay sạch sẽ, phần đệm ngón tay có chút chai, chắc là do làm việc nặng lâu ngày mà thành, nhìn là biết người chăm chỉ.
Ngô Tranh nhìn hai người họ, lông mày nhíu càng lúc càng chặt: "Này, anh ta có hôn thê, em có hôn phu, hai người..."
Nói được một nửa, căn phòng vừa bật đèn của bà bỗng có động tĩnh.
Trong phòng đèn sáng, có thể thấy rõ bà cụ đã ngồi dậy trên giường, ôm cái gì đó trong lòng phát ra tiếng khóc, âm thanh ngày càng thê lương, khiến người ta đau lòng.
Tɧẩʍ ɖυng Dung giật mình, thấy bóng người đàn ông phía sau lóe lên đã xông vào phòng, cô cũng vội vàng chạy vào.
Ngô Tranh gần như tê da đầu, đứng nguyên tại chỗ không biết làm sao.
Khi Trần Vũ vào cửa, bà ội trên giường, nghe thấy tiếng động quay đầu lại, phát hiện cháu trai về, cả người sững lại, đôi mắt đẫm lệ lập tức tràn ngập vui sướиɠ to lớn, nhưng bàn tay run rẩy lại ôm lấy tim, hơi thở gấp gáp dồn dập.
"Bà ơi!" Trần Vũ nhanh chóng lao lên phía trước, đỡ lấy bà sắp ngã: "Sao thế ạ?"