“Đúng là lẩu thật…” Một người trong nhóm lẩm bẩm nói.
“Cô… cô mở quán lẩu ở đây sao? Nếu gặp phải tang thi hay động vật biến dị thì phải làm sao?” Một người sống sót không thể tin nổi mà hỏi, thật sự cảm thấy chuyện này quá đỗi hoang đường.
“Tang thi và động vật biến dị không thể đến gần quán, nên cũng không có ảnh hưởng gì đến việc kinh doanh của tôi, thực khách đến ăn lẩu cũng sẽ không bị ảnh hưởng gì cả.” Giang Từ mỉm cười đáp.
Lúc này, những người sống sót mới chợt nhận ra, từ khi bước vào đây, bọn họ đúng là chưa từng nghe thấy bất kỳ âm thanh nào của tang thi hay động vật biến dị.
Đối với lời giải thích như vậy, những người sống sót hiển nhiên là vô cùng kinh ngạc, thầm suy đoán trong lòng, chẳng lẽ Giang Từ có nuôi một con động vật biến dị con? Hoặc là quanh đây còn có tang thi cấp cao hoặc động vật biến dị cấp cao mà bọn họ không biết?
Nhưng tang thi và động vật biến dị cấp cao có thể ngoan ngoãn để cho con người tùy ý lợi dụng như vậy sao, nếu như thật sự có một con quái vật như vật, có lẽ căn nhà gỗ này đã sớm bị san bằng từ lâu rồi.
Mặc kệ bọn họ có nghĩ như nào thì cũng không thể nghĩ ra một giả thuyết phù hợp.
Nhưng Giang Từ cũng không nói, bọn họ cũng sẽ không truy vấn, biết càng nhiều thì càng dễ chết sớm, mà dù có biết thêm thì cũng không có ích lợi gì cho họ.
Hiện tại mỹ thực đã được bày ra trước mặt, những người sống sót cũng không rảnh để suy nghĩ nhiều như vậy, lập tức há to mồm ăn từng miếng cơm trắng nóng hổi.
Cơm nóng, nước lẩu cùng các nguyên liệu hòa quyện vào nhau, sưởi ấm dạ dày đói cồn cào của những người sống sót, đồng thời cũng âm thầm bổ sung năng lượng cho cơ thể bọn họ.
Trong lúc ăn, cả quán lẩu trở nên yên tĩnh, chỉ còn lại tiếng đũa bát chạm nhau, tiếng nhai và nuốt thức ăn.
Giang Từ ngồi ở quầy, nhân lúc có màn hình máy tính che chắn, cô lén mở bảng giao diện cá nhân lên xem. Quả nhiên, nhiệm vụ thứ ba, bán ra hai mươi phần thịt bò ba chỉ, đã hoàn thành. Nhiệm vụ thứ tư cũng đã xuất hiện trên bảng nhiệm vụ.
Giang Từ tập trung nhìn vào, trên nhiệm vụ thứ tư ghi: Nhận được năm mươi lời khen ngợi chân thành từ khách hàng, mở khóa nước lẩu mỡ bò cay."
Nước lẩu mỡ bò cay!
Cơn buồn ngủ còn sót lại của Giang Từ ngay lập tức tan thành mây khói khi nhìn thấy dòng chữ này. Trong khoảnh khắc đó, dường như cô có thể ngửi thấy mùi vị cay nồng, đậm đà lan tỏa trong không khí.
Đã rất lâu cô không được ăn lẩu mỡ bò cay rồi. Ở thành phố nơi cô làm việc cũng có quán lẩu, nhưng hương vị chẳng bao giờ đúng chuẩn.
Là người thành phố C, đã ăn lẩu thì nhất định phải ăn lẩu cay mới sướиɠ miệng!
"Năm mươi câu lời khen ngợi thật lòng này có cần phải nói ra ở trong quán không, nói ở trong lòng có tính không? Cùng một người đến hai lần, khen hai lần có được tính không?" Giang Từ dò hỏi trong lòng.
"Bọn họ phải nói thành tiếng ở trong quán, hệ thống sẽ đánh giá xem lời khen có thật lòng hay không. Một người chỉ được tính một lần, lặp lại sẽ không được tính vào nhiệm vụ." Hệ thống giải đáp từng câu hỏi.
Giang Từ ngẩng đầu nhìn thoáng qua một lượt, trước mặt cô hiện tại có mười bốn người, hẳn là chẳng mấy chốc sẽ có thể hoàn thành được gần một phần ba nhiệm vụ.
Sau khi những người sống sót ăn lẩu xong, Giang Từ có chút ngại ngùng lên tiếng nói ra lời thỉnh cầu của mình: "Mọi người có thể giúp tôi nói một chút ý kiến về quán không?"
Mặc dù dùng từ "ý kiến", nhưng ánh mắt lấp lánh đầy mong đợi của Giang Từ lại thể hiện rõ ràng rằng cô đang hy vọng được nghe những lời khen.
Những người sống sót lúc này đã ăn no, tinh thần cũng hồi phục không ít, cũng vui vẻ phí chút sức để nói vài câu, thế là từng lời khen cứ thế liên tiếp vang lên.
"Ngon lắm.", "Cực kỳ ngon!", "Trong tận thế, Một Quán Lẩu chính là nơi tôi thích nhất!" ...
Giang Từ tổng cộng nhận được mười bốn lời khen, nhiệm vụ cũng nhảy vọt lên, mãi cho đến khi đạt 14/50 rồi mới dừng lại.
Giang Từ vốn đã có da mặt mỏng, mặc dù những lời khen này là dành cho quán lẩu, nhưng vẫn khiến hai má cô ửng hồng.
Trong bầu không khí vui vẻ hài hòa, cánh cửa gỗ lại một lần nữa bị gõ vang.
Bởi vì thời gian bây giờ đã quá muộn, cho nên sau khi những người sống sót tiến vào quán, để tránh gió lạnh thổi vào, Giang Từ đã đóng cửa lại.
Giờ này rồi mà vẫn còn nghe thấy tiếng gõ cửa, Giang Từ có chút bất ngờ. Hiện tại đã là hơn ba giờ sáng rồi, còn ai lại đi lang thang bên ngoài nữa?
Nhóm người Chu Hùng cũng lập tức trở nên cảnh giác. Bọn họ biết mình không phải là người xấu, nhưng không thể chắc rằng những người khác cũng vậy, đặc biệt là những kẻ giống như đám người Tông Đào.
Nếu bọn họ đã nhận ân huệ từ chủ quán, bây giờ cho dù có xảy ra chuyện gì thì bọn họ cũng đều sẽ đứng ra bảo vệ quán.
Giang Từ ra mở cửa, đối diện với cô là một đôi mắt sâu thẳm thâm trầm lạnh lẽo.
Khi đối phương nhìn thấy Giang Từ và đám người phía sau, đôi lông mày rậm khẽ nhướng lên: “Nơi này đông vui náo nhiệt quá nhỉ.”