Chương 25
Đúng là họa vô đơn chí. Không những bị đẩy xuống Hạ giới, nơi rơi xuống lại chính là động phủ của một con gấu yêu ở cảnh giới Độ Kiếp.
Lúc này, cả hai đã trọng thương đến tận gốc rễ, gần như cạn kiệt sức lực. Nguyên Thời Nguyệt dốc toàn lực cầm chân gấu yêu, nhường cơ hội thoát thân cho đệ đệ Nguyên Thời Hằng.
Nàng dùng chính tuổi thọ của mình để thi triển bí thuật, cuối cùng cũng chém gϊếŧ được con gấu yêu. Thế nhưng, nàng lại bị thiên đạo phản phệ, sinh cơ hoàn toàn cạn kiệt. Trước khi hoàn toàn kiệt sức, nàng miễn cưỡng tìm được một nơi ẩn náu, thiết lập cấm chế huyết mạch chỉ cho phép huyết thân tiến vào. Không lâu sau, nàng ôm tiếc nuối mà tọa hóa.
Nguyên Thời Nguyệt khi ấy vẫn còn hy vọng, hy vọng đệ đệ nàng sẽ tìm được mình. Nhưng cuối cùng, nàng chỉ có thể để lại một tia tàn hồn, cô độc chờ đợi trong vô vọng.
Vô tận năm tháng trôi qua, tàn hồn của Nguyên Thời Nguyệt cũng dần tiêu tán. Thứ duy nhất còn sót lại là một giọt huyết dịch màu vàng kim trong cơ thể nàng, nhưng nó cũng không thể duy trì được lâu nữa.
Đến lúc này, Ngư Thải Vi cuối cùng cũng hiểu ra.
Tại sao trong sách không hề nhắc đến Nguyên Thời Nguyệt? Tại sao không có dấu vết nào về chiếc nhẫn trữ vật?
Thì ra, khi câu chuyện diễn ra, Nguyên Thời Nguyệt đã hoàn toàn biến mất. Khi giọt huyết dịch vàng kim kia cạn kiệt, chiếc nhẫn trữ vật nàng để lại cũng theo đó mà hóa thành tro bụi.
Hơn nữa, chiếc nhẫn trữ vật này vốn dĩ không phải của Nguyên Thời Nguyệt. Vòng tay trữ vật của nàng đã bị không gian cương phong nghiền nát khi rơi vào khe nứt không gian. Chiếc nhẫn này thực chất là vật rơi ra từ con gấu yêu, nàng chỉ tiện tay nhặt lên mà dùng.
Cũng phải thôi. Hang động này linh khí bình thường, không có linh vật hay linh thổ đặc biệt nào. Vậy mà lại mọc ra một gốc tẩy linh thảo? Rất có thể đây là thứ mà Nguyên Thời Nguyệt vô tình mang theo, sau đó nhờ vào linh lực khổng lồ từ thi thể của một tu sĩ Đại Thừa mà sinh trưởng thành công.
Về phần Ngư Thải Vi, lý do nàng có thể vượt qua cấm chế tiến vào động phủ chính là vì trong người nàng mang huyết mạch của Nguyên gia, dù chỉ còn cực kỳ mỏng manh.
Chất lỏng màu vàng kim tiến vào cơ thể nàng chính là huyết dịch của Nguyên Thời Nguyệt. Lúc này nàng mới hiểu, màu vàng kim chính là màu sắc đặc trưng của huyết dịch Tiên Nhân.
Bên trong giọt huyết dịch ấy không chỉ có ký ức mà Nguyên Thời Nguyệt để lại, mà còn chứa một sức mạnh huyết mạch mạnh mẽ như biển cả. Khi tiến vào cơ thể Ngư Thải Vi, nó đã cường ép thay đổi huyết mạch của nàng, giúp nàng nâng cao tư chất tu luyện.
Nàng biết ngay mà, một gốc tẩy linh thảo sao có thể mang lại hiệu quả lớn đến thế? Hóa ra, tất cả đều nhờ giọt huyết dịch Tiên Nhân kia!