Từ khi gặp tai nạn xe cộ qua đời đến nay, Trang Hàm đã hoàn thành hai nhiệm vụ xuyên sách thành công. Lần này dù khó khăn, nhưng nhiệm vụ cuối cùng mà, có chút độ khó mới thú vị.
Hơn nữa, bỗng chốc trở thành một nữ chính tuyệt sắc, ai mà không vui chứ?
Trang Hàm nhanh chóng điều chỉnh trạng thái, cô ta lau mặt rồi đứng dậy khỏi sàn.
Cô ta nhẹ nhàng đặt tay lên cửa, gõ nhẹ mấy tiếng, giọng nói mềm mại vang lên: “Ngài Hạ, em biết sai rồi, ngài đưa em đi gặp ba mẹ đi, em sẽ xin lỗi họ.”
Bạch Niểu nhát gan, sợ bóng tối.
Nhưng tính cách lại vô cùng bướng bỉnh.
Cô có thể nhanh chóng nhượng bộ trước Hạ Hựu Đình, nhưng để nghe cô nói lời xin lỗi với người khác thì đúng là khó hơn lên trời.
Người bên ngoài nghe thấy lời này đều sững sờ trong giây lát.
Hạ Hựu Đình ngồi trên chiếc sofa dài, hàng mày hơi nhướng lên.
Anh ta đặt những ngón tay thon dài lên thành cốc, một lát sau, giọng điệu nhàn nhạt cất lên: “Mở cửa cho cô ấy.”
Trợ lý đã cầu xin cho Bạch Niểu suốt nửa ngày, nghe vậy liền mừng rỡ, liên tục nói: “Vâng, tiên sinh.”
Chứng kiến toàn bộ chuyện này, tâm trạng của Bạch Niểu không thể nào bình tĩnh được.
Cô tức đến mức thất khiếu bốc khói, chỉ muốn nhảy dựng lên tát cho kẻ đã đoạt lấy cơ thể cô cùng cái hệ thống kia một cái thật đau.
Cái gì mà tham vật chất ham tiền? Cái gì mà tầm thường ngu ngốc?
Nhìn thấy phần tóm tắt trước đó do hệ thống cung cấp, Bạch Niểu tức đến phát điên. Khi nghe thấy kẻ giả mạo này nói những lời như vậy với Hạ Hựu Đình, cơn giận của cô càng bùng nổ đến cực hạn.
Cô thà chết cũng không cúi đầu trước đám cầm thú nhà họ Chung, lại càng không muốn xin lỗi bọn họ!
Bạch Niểu vừa tức giận vừa nôn nóng, đến mức suýt quên cả nỗi sợ bóng tối vốn ăn sâu trong bản năng.
Khi cánh cửa lớn bị người bên ngoài mở ra, cô không hề cảm thấy chút vui mừng nào vì vừa thoát khỏi cảnh bị giam lỏng, chỉ muốn giơ chân đá mạnh cánh cửa để đóng sầm lại.
Nhưng giờ đây, cô đã không còn khả năng kiểm soát cơ thể của mình nữa.
Trang Hàm ngẩng đầu lên, đôi mắt chăm chú nhìn về phía Hạ Hựu Đình, giọng nói mềm mại cất lên: “Ngài Hạ.”
Cô ta rạng rỡ chói mắt, sáng sủa ôn hòa, với tính cách như một mặt trời nhỏ đã thành công chinh phục hai nam chính phản diện trước đây.
Lần này độ khó của nhiệm vụ công lược rất cao, nhưng Trang Hàm không cho rằng mình sẽ thất bại.
Hạ Hựu Đình đứng bên khung cửa sổ sát đất, đôi mắt hơi nâng lên, nhưng biểu cảm trong thoáng chốc lại trở nên khó đoán.
Anh ta đứng ngược sáng, dáng người cao ráo được ánh sáng hắt vào càng tôn thêm vẻ anh tuấn phi phàm, toàn thân toát lên vẻ quý khí đến mức không thể che giấu.