Hôm nay là ngày diễn ra phiên tòa của Vũ Châu. Trong một khán phòng rộng chỉ có khoảng mười lăm người, quy mô của vụ kiện đáng lẽ rất lớn, nhưng chỉ thị của người bên trên đã phong tỏa tất cả thông tin, biến phiên tòa này trở thành một phiên tòa theo kiểu gia đình.
Vũ Châu đứng đối diện với Thẩm phán trên cao, gương mặt bà ta dữ tợn và trông như sắp nhào xuống cắn lấy cô ấy. Bà ta cất giọng ồm ồm:
“Bị cáo, cô có thừa nhận cô đã gây thương tích nghiêm trọng, dẫn đến bất tỉnh với chị gái nuôi của mình không?”
“Tôi thừa nhận.” Vũ Châu nhận được sự gật đầu của Ngọc Vấn bên cạnh.
“Bị cáo có muốn trình bày thêm về nguyên nhân hoặc tình huống dẫn đến sự việc không?”
“Lúc đó tôi đang học cùng chị gái của mình, tôi đã sử dụng chính xác chiêu thức của Vũ Hạnh thể hiện cho tôi xem trước kia. Hoàn toàn không biết đến những tổn thương có khả năng nó sẽ đem lại cho chị ấy.”
Thẩm phán nhìn chằm chằm vào cô, đôi tai của ngài khẽ động, biểu cảm không rõ vui hay giận.
Thẩm phán: "Bị cáo khẳng định mình chỉ bắt chước chiêu thức của người bị hại mà không lường trước hậu quả?"
Cô gật đầu.
Thẩm phán hạ ánh mắt xuống bản hồ sơ, gõ nhẹ móng vuốt lên mặt bàn:
"Nhưng theo lời khai của người đại diện người bị hại, trước đó, chính bị cáo đã từng chịu tổn thương do chiêu thức này, thậm chí là vết bỏng nghiêm trọng trên khuôn mặt. Điều đó có nghĩa là bị cáo biết rõ sức mạnh này có thể gây thương tích. Bị cáo vẫn giữ nguyên lời khai của mình chứ?"
"Bị cáo chỉ muốn cho chị mình thấy mình có thể làm như chị, và chị ấy cũng đã nói rằng sức mạnh của bị cáo hoàn toàn không thể gây thương tích nghiêm trọng cho chị ấy."
Thẩm phán nhướng mày, ánh mắt sắc bén quét qua cô. Đôi tai ngài hơi giật nhẹ, như đang suy ngẫm.
Thẩm phán:
"Bị cáo muốn chứng minh bản thân? Một hành động xuất phát từ lòng kiêu hãnh?"
Vũ Châu im lặng, cô ấy đã được chuẩn bị cho điều này rồi. Đáng lẽ cô phải biết cách nói chuyện chứ. Nhưng những lời của Thẩm phán nói đúng, cô đang muốn phô trương sức mạnh của bản thân mình với Vũ Châu.
Thẩm phán gõ nhẹ búa:
"Bị cáo nói rằng người bị hại đã khẳng định sức mạnh của bị cáo không thể gây thương tích nghiêm trọng cho cô ta. Thế nhưng, thực tế là người bị hại đã bị thương. Điều này có hai khả năng: Một, người bị hại đã đánh giá sai về khả năng của bị cáo. Hai, bị cáo đã sử dụng sức mạnh vượt quá mức dự tính. Bị cáo nghĩ khả năng nào đúng?"
"Thưa thẩm phán, tôi không nghĩ mình thực sự mạnh như thế... sức mạnh đã vượt qua mức dự tính của tôi."
Thẩm phán lặng nhìn bị cáo một lúc lâu, đôi mắt phản chiếu thứ ánh sáng suy xét khó đoán.
Thẩm phán: "Như vậy, bị cáo thừa nhận bản thân đã sử dụng sức mạnh vượt quá dự tính, dẫn đến việc gây thương tích cho người bị hại?"
Vũ Châu vội gật đầu.
Thẩm phán gõ nhẹ búa lên bàn: "Điều đó có nghĩa là bị cáo không cố ý làm tổn thương người bị hại, nhưng lại thiếu kiểm soát sức mạnh của chính mình."
Bà ta nhìn sang công tố viên, rồi tiếp tục:
"Trên hành tinh này, giống cái có sức mạnh lớn. Kiểm soát sức mạnh không chỉ là trách nhiệm cá nhân, mà còn là nghĩa vụ đối với xã hội. Một người không thể nói rằng mình vô tội chỉ vì không lường trước hậu quả từ năng lực của chính mình."
Bà tạm dừng, để lời nói thấm vào không gian, rồi nghiêng đầu nhìn cô:
"Bị cáo có gì muốn nói thêm để Hội đồng xét xử xem xét tình tiết giảm nhẹ không?"
Ngọc Vấn – cũng xem như là luật sư của Vũ Châu đứng dậy. Hắn chỉnh lại áo choàng, giọng điềm tĩnh nhưng đầy trọng lượng:
"Thưa Hội đồng xét xử, tôi muốn nhấn mạnh rằng hành động của bị cáo không xuất phát từ ác ý. Hoàn toàn không có bằng chứng nào cho thấy bị cáo cố ý làm hại người bị hại. Trái lại, bị cáo chỉ thực hiện một chiêu thức đã từng được chính người bị hại thi triển trước đó, với niềm tin rằng nó không thể gây thương tích nghiêm trọng."
Hắn nhìn quanh phòng xử án, rồi tiếp tục:
"Hơn thế nữa, chính người bị hại đã từng khẳng định rằng sức mạnh của bị cáo không đủ để gây nguy hiểm. Điều này tạo cho bị cáo một sự tự tin chủ quan rằng hành động của mình là vô hại. Nếu bản thân người bị hại cũng không lường trước hậu quả, thì làm sao bị cáo có thể biết trước được?"
Ngọc Vấn quay sang thẩm phán, giọng chắc chắn hơn:
"Việc kiểm soát sức mạnh cá nhân là quan trọng, nhưng trong trường hợp này, đây không phải là một vụ tấn công có chủ đích, mà là một sự cố đáng tiếc trong quá trình tập luyện. Nếu chúng ta trừng phạt một cách quá nghiêm khắc đối với những sai lầm vô ý như thế này, thì liệu những chiến binh trẻ trên hành tinh này có còn dám học hỏi và rèn luyện nữa hay không?"
Hắn cúi đầu nhẹ, rồi kết luận:
"Do đó, tôi đề nghị Hội đồng xét xử xem xét giảm nhẹ trách nhiệm cho bị cáo, bởi lẽ đây không phải là hành vi tấn công có chủ ý mà là một sự cố phát sinh từ sự đánh giá sai lầm của cả hai bên."
Phương Chữ Khiêm đóng vai trò là luật sư của Vũ Hạnh. Anh ta đứng dậy, chỉnh lại áo choàng, ánh mắt lạnh lùng lướt qua Vũ Châu trước khi quay về phía thẩm phán và Hội đồng xét xử:
"Thưa Hội đồng xét xử, tôi đứng tại đây hôm nay không chỉ với tư cách là một luật sư, mà còn là một người chồng, người chồng của nạn nhân đang nằm bất tỉnh vì hành động của bị cáo."
"Chúng ta có thể tranh luận về việc bị cáo có cố ý hay không, nhưng sự thật vẫn không thể thay đổi: Vợ tôi, Vũ Hạnh, hiện vẫn chưa tỉnh lại. Đây không phải là một vết thương nhỏ. Đây không phải là một tai nạn đơn thuần. Đây là một hành động bạo lực vượt quá giới hạn."
Anh chậm rãi đặt tay lên bàn, giọng nói trở nên sắc bén hơn:
"Chúng ta đang ở trên một hành tinh mà giống cái sở hữu sức mạnh to lớn. Và vì thế, trách nhiệm kiểm soát sức mạnh cũng to lớn không kém. Nếu một cá thể mạnh mẽ có thể viện lý do "tôi không kiểm soát được sức mạnh của mình" để thoát khỏi trách nhiệm, vậy thì ai sẽ chịu trách nhiệm khi có những vụ việc tương tự xảy ra?"
"Bị cáo nói rằng cô ta chỉ muốn thể hiện rằng mình có thể làm như vợ tôi. Nhưng thử hỏi, nếu đó không phải là vợ tôi mà là một cá thể yếu hơn, một người không thể hồi phục được như cô ấy, thì liệu hôm nay chúng ta có đang xét xử một vụ cố ý gϊếŧ người không?"
Anh ta quay về phía Vũ Châu, ánh mắt sắc lạnh:
"Bị cáo có nói rằng vợ tôi đã từng bảo rằng sức mạnh của bị cáo không đủ gây thương tích nghiêm trọng. Nhưng từ khi nào lời nói của nạn nhân lại trở thành một cái cớ hợp pháp để sử dụng bạo lực?"
"Sự thật ở đây là: Bị cáo đã chủ động sử dụng sức mạnh mà không có sự đồng thuận của vợ tôi. Bị cáo đã đánh giá sai mức độ sức mạnh của mình, và hậu quả là một người vô tội đang phải chịu đau đớn. Đây không phải là lỗi của nạn nhân. Đây là lỗi của bị cáo."
Anh ta hít một hơi sâu, rồi kết luận bằng giọng đầy trọng lượng:
"Hội đồng xét xử cần phải đưa ra một hình phạt nghiêm khắc để nhắc nhở tất cả rằng, sức mạnh là một con dao hai lưỡi, và việc kiểm soát nó là trách nhiệm của mỗi cá nhân. Tôi đề nghị tòa xem xét hình phạt nghiêm khắc nhất có thể, để không chỉ bảo vệ vợ tôi mà còn bảo vệ tất cả những ai có thể trở thành nạn nhân của những hành động tương tự trong tương lai."
“Khoan đã.” Một giọng nói mạnh khỏe vang lên.
Ở cửa vào, Vũ Hạnh xuất hiện với gương mặt tức giận. Mọi người trong phiên tòa giật mình với sự xuất hiện của cô ấy.
“Thưa thẩm phán, tôi muốn rút lại đơn kiện.”