Sau Khi Cùng Chiến Thần Kết Hôn

Chương 26: Bá Vương Hoa thành tinh

Editor: Ấu Nhi Viên Hiệu Trưởng

(*Bá Vương Hoa là một thuật ngữ dùng để chỉ những người phụ nữ mạnh mẽ, độc lập, có cá tính cứng rắn và không dễ bị khuất phục. Họ thường là những người có khả năng lãnh đạo, không ngại đối đầu với khó khăn và luôn giữ vững lập trường của mình. Còn trong truyện thì nó như 1 chủng tộc.)

Drew chạy vội vàng, bước chân dần dần chậm lại rồi dừng hẳn.

Trí năng người máy trên khuôn mặt không biểu lộ cảm xúc, trong ánh mắt lóe lên ánh sáng đỏ, như đang phân tích tình huống trước mắt, cố gắng hiểu tại sao những dây leo ma quỷ lại có phản ứng kỳ lạ như vậy với một con người thuần chủng. Nói chung, mọi thứ thật không khoa học chút nào.

Nhan Diêu thấy Drew xuất hiện, liền nói: “Drew, cậu đến đúng lúc đấy, giúp tôi chặt những dây leo ma quỷ này đi. Những cây non, mềm, sẽ cho nhiều nước hơn.”

Drew chớp mắt, tiến lại gần, tay cậu biến thành một lưỡi dao năng lượng nhẹ nhàng, giơ lên và chém xuống.

Mấy dây leo ma quỷ màu sắc xấu xí rơi xuống đất.

Nhan Diêu cũng cầm kiếm chém theo, bất cứ cây ma quỷ đằng nào xuất hiện trước mặt cô, cô đều vung kiếm chặt đứt. Động tác của cô uyển chuyển nhẹ nhàng, mặc dù thoạt nhìn giống như người mới tập, nhưng mỗi nhát chém đều đủ mạnh, dù đôi khi có chút sai sót, nhưng sau khi điều chỉnh, cô không mắc lỗi nữa. Cô tiến bộ với tốc độ cực nhanh.

Drew nhanh chóng phân tích tình hình.

Kết quả phân tích: Sức mạnh, tốc độ và sự nhanh nhẹn của chủ nhân vượt xa giới hạn của một con người thuần chủng, hơn nữa chỉ số chiến đấu của cô có sự đột phá trong chốc lát, lặp lại nhiều lần, không thể đoán trước được.

Hành động thu hoạch của hai người khiến những dây leo ma quỷ trở nên điên cuồng.

Ngày càng nhiều dây leo ma quỷ từ dưới đất chui lên, bao vây lấy Nhan Diêu và Drew, những sợi dây leo vung vẩy một cách điên loạn. Nhưng không hiểu sao, chúng vẫn không dám tiến quá gần Nhan Diêu, chỉ có thể đứng nhìn cô và người máy không ngừng thu hoạch những sợi đằng của chúng.

Trong xe cách đó không xa, Piru nhìn cảnh tượng với nỗi sợ hãi trong lòng.

Cậu dán cả người vào cửa kính trước xe, cố gắng nhìn ra ngoài, khuôn mặt đầy lo lắng, thậm chí nghi ngờ rằng Nhan Diêu đã gặp chuyện gì đó bất trắc.

Những dây leo ma quỷ ở đây quá nhiều, chúng di chuyển dày đặc, che kín cả bầu trời và mặt đất, khiến cậu không thể nhìn thấy tình hình của Nhan Diêu.

Nhan Diêu chém một lúc, rồi mắc một sai lầm, suýt nữa chém vào tay mình.

Cô vụng về đẩy lưỡi đao ra xa, phát hiện mu bàn tay trái bị lưỡi đao cắt mất một mảng da lớn, máu đỏ tươi lập tức chảy ra.

Cơn đau xâm chiếm thần kinh, khiến cô nhíu mày, đôi mắt hơi đỏ lên.

Đau quá, thật sự rất đau.

Trước đây chỉ cần bị trầy xước nhẹ, cô đã muốn khóc, giờ bị mất một mảng da lớn, cơn đau thật sự khó chịu.

Cô dừng động tác.

Những dây leo ma quỷ nhân cơ hội tấn công, vung vẩy một cách điên cuồng, sắp sửa quấn lấy người cô, xuyên qua thân thể con người, hút lấy máu thịt và sinh khí của cô. Nhan Diêu đột nhiên quay đầu nhìn lại.

Những dây leo ma quỷ đang lao tới lập tức cứng đờ, do dự rồi dừng lại, muốn quấn lấy cô nhưng không dám.

Phát hiện chủ nhân bị thương, Drew dừng lại, nhảy đến bên cạnh cô.

Đang định kiểm tra vết thương trên tay cô, một dây leo ma quỷ lặng lẽ từ phía sau tấn công nó.

“Cẩn thận!”

Nhan Diêu hét lên, theo bản năng rút đao chém qua, dây leo ma quỷ bị cắt làm đôi, một nửa rơi xuống không một tiếng động, nửa còn lại vội vã rút lui.

Dây leo ma quỷ này khá già, nhưng thanh kiếm mà Nhan Diêu mua ở thành Bakup thật sự sắc bén, có thể dễ dàng chặt đứt nó.

Nhan Diêu khá hài lòng với thanh kiếm này, chỉ là bị lưỡi kiếm cắt mất một mảng da khiến cô đau đến mức muốn khóc.

Cô dùng chân đá văng dây leo ma quỷ rơi trước mặt, nói với Drew: “Nó quá già rồi, nước chắc chắn không nhiều, không cần thu lại, lãng phí không gian trong nút không gian.”

Nút không gian do Piru cung cấp, thứ này trong thời đại tinh tế là một công cụ lưu trữ rất tiện lợi, giá cả tuy hơi đắt nhưng chỉ cần có tiền là có thể mua được.

Drew nhìn vết thương trên mu bàn tay cô, máu chảy khá nhiều, nhắc nhở: “Chủ nhân, ngài bị thương rồi, hãy về xe xử lý trước.”

Nhan Diêu cũng cảm thấy đau đớn, đôi mắt đỏ hoe gật đầu.

Drew nhìn quanh những dây leo ma quỷ đang vung vẩy, duỗi tay bế cô lên, nhảy về phía trước, thân thể đột ngột bay lên khỏi mặt đất, vượt qua những dây leo ma quỷ cao hơn mười mét, nhanh chóng trở về phía xe.

Piru dán mặt vào cửa kính nhìn ra ngoài, thấy hai người trở về, lòng cuối cùng cũng yên tâm, vội bay về phía Nhan Diêu.

“Diêu Diêu, cô không sao chứ? Vừa rồi thật sự làm tôi sợ chết.” Khi nhìn rõ vết thương trên mu bàn tay cô, cậu giật mình, đôi mắt tròn xoe, khuôn mặt non nớt của một cậu bé lập tức suy sụp thành khuôn mặt của một ông già, “Sao lại bị thương nặng thế này?”

Nhan Diêu dù rất đau, vẫn an ủi cậu: “Thực ra chỉ là bị mất một mảng da thôi, không sao đâu.”

Piru nhìn đôi mắt đỏ hoe của cô, cố nén đau đớn, vẻ mặt đáng thương khiến người ta không thể không xót xa.

Cậu bay đến, hai ngón tay nhỏ đặt trước vết thương trên mu bàn tay cô, một luồng ánh sáng trắng dịu dàng xuất hiện, bao phủ lấy vết thương.

Nhan Diêu giật mình nhìn cảnh tượng này, đôi mắt tròn xoe.

Ánh sáng trắng bao quanh vết thương trên mu bàn tay cô, cảm giác nóng rát và đau đớn nhanh chóng biến mất, thay vào đó là một cảm giác mát lạnh, thoải mái vô cùng, toàn thân cô thả lỏng.

Khi ánh sáng trắng biến mất, vết thương trên mu bàn tay cô đã hoàn toàn lành lặn, da thịt không còn tổn hại gì.

“Xong rồi.” Piru vui vẻ nói, “May mắn là vết thương của Diêu Diêu không quá nghiêm trọng, thời gian điều trị cũng không lâu.”

Nhan Diêu ngơ ngác nhìn bàn tay mình, cảm nhận rõ ràng khả năng chữa trị của tộc Itak, loại thiên phú thần kỳ bẩm sinh này, không trách họ trở thành mục tiêu của những kẻ tham lam.

Hơn nữa, thiên phú chữa trị của cậu không chỉ dừng lại ở việc chữa lành vết thương bên ngoài.

Drew dùng khăn ướt sạch sẽ lau đi vết máu còn sót lại trên tay cô, từng ngón tay được lau khô.

Piru ôm một bình nước đến mời cô uống.

Bị hai người chăm sóc như vậy, Nhan Diêu có chút không quen, khuôn mặt ửng hồng, nhẹ nhàng nói lời cảm ơn.

“Chủ nhân không cần cảm ơn, chăm sóc ngài là việc nên làm.” Người máy quản gia nói với giọng bình thản.

“Diêu Diêu, vừa rồi sao cô lại bị thương thế?” Piru hỏi với vẻ mặt đau lòng.

Nhan Diêu ngượng ngùng nói: “Lần đầu tiên tôi dùng đao, chưa quen lắm, sau này quen rồi sẽ ổn thôi.”

Piru không hiểu lắm, “Nếu không quen thì chúng ta đừng dùng nữa, đỡ phải làm cô bị thương.”

“Không cần như vậy.” Nhan Diêu mỉm cười hiền lành, “Tôi luyện tập nhiều, chắc chắn sẽ nhanh chóng thành thạo, đến lúc đó sẽ không làm mình bị thương nữa.”

Ý cô là, còn muốn ra ngoài nữa sao!

Piru lại một lần nữa suy sụp, đáng tiếc là dù cậu có phản đối, cũng không thể thay đổi quyết định của một con người thuần chủng, chỉ có thể nhìn về phía Drew, muốn cậu giúp đỡ cùng thuyết phục.

Drew nói: “Chủ nhân có thể, không cần lo lắng.”

Theo kết quả phân tích của nó, chủ nhân đối phó với những dây leo ma quỷ, sẽ không gặp nguy hiểm.

Sau khi uống nước xong, Nhan Diêu và Drew lại rời khỏi xe.

Piru lại một lần nữa dán mình vào cửa kính, cố gắng nhìn ra ngoài, thấy Nhan Diêu cầm kiếm, đối mặt với những dây leo ma quỷ đang vung vẩy, lòng lại thấp thỏm.

Đáng tiếc, những dây leo ma quỷ xung quanh lại hoạt động, che khuất hình ảnh của hai người, Piru không nhìn thấy gì, tức giận đến mức muốn lao ra ngoài.

Nhan Diêu một nhát kiếm chặt đứt dây leo ma quỷ. Những dây leo ma quỷ khác càng thêm điên cuồng, vung vẩy một cách dữ dội về phía cô, nhưng lại dừng lại cách cô khoảng hai mét, mỗi lần thử tấn công đều bị cô một nhát kiếm chặt đứt.

Đây là lần đầu tiên Nhan Diêu sử dụng vũ khí, vì chưa thuần thục nên tốn khá nhiều sức, chỉ một lát sau đã thở hổn hển.

Cô liên tục chém đứt nhiều dây leo ma quỷ.

Mỗi khi cô chém đứt một cây, những dây leo ma quỷ khác lại vung vẩy dữ dội hơn, như đang giãy giụa, do dự, không biết có nên tấn công lại hay không.

Drew lặng lẽ giúp cô thu hoạch những dây leo ma quỷ, dùng nút không gian thu lại.

Một người một máy cùng nhau làm việc, cho đến khi những dây leo ma quỷ xung quanh bị chặt sạch, những cây già còn lại như đã cạn kiệt sức lực, mềm oặt rơi xuống đất, Nhan Diêu và Drew trở lại xe, chuẩn bị đổi địa điểm.

Piru vui mừng thấy hai người trở về, vội hỏi: “Diêu Diêu, không sao chứ?”

Cậu nhìn cô từ trên xuống dưới, sợ cô lại mang thương trở về.

“Không sao đâu.” Nhan Diêu lau mồ hôi, cười tủm tỉm nói, “Vừa rồi thu hoạch được khá nhiều ma quỷ đằng, chúng ta đổi địa điểm tiếp tục thôi.”

Piru: “……” Cậu nhìn khuôn mặt hiền lành vô hại của cô, rồi nhìn về phía Drew im lặng, cảm thấy có gì đó không ổn.

Piru kiểm tra nút không gian, phát hiện số lượng ma quỷ đằng thu được không ít, cậu lại nhìn Nhan Diêu, vẫn cảm thấy có gì đó không đúng.

Không đúng chỗ nào nhỉ?

Xe lại dừng, Nhan Diêu và Drew xuống xe tiếp tục chặt dây leo ma quỷ.

Lần này Piru cũng xuống xe, cậu cẩn thận nhét mình vào cổ áo của người máy quản gia, thận trọng nhìn ra ngoài, nhanh chóng thấy cảnh tượng tương tự như lúc nãy.

Vô số dây leo ma quỷ thô ráp từ dưới đất vụt lên, tấn công họ.

Cậu thốt lên một tiếng kinh ngạc.

Khi những cây ma quỷ đằng sắp quấn lấy Nhan Diêu, cô giơ tay nắm lấy cây đang vung tới.

Cô đứng giữa những dây leo ma quỷ đang bay múa, động tác uyển chuyển nhẹ nhàng, như thể dây leo ma quỷ tự đưa mình vào tay cô, khi bị cô nắm lấy, nó lập tức mất sức chiến đấu, trở nên mềm oặt.

Xung quanh vẫn còn vô số dây leo ma quỷ đang vung vẩy, nhưng chúng dường như chỉ dám ở gần cổ vũ, không dám tấn công.

Cuối cùng có dây leo ma quỷ thử tấn công, bị Nhan Diêu một nhát kiếm chặt đứt, những cây khác dường như bị dọa, điên cuồng vung vẩy những sợi dây màu nâu sẫm, không dám tấn công nữa.

Chúng không chủ động tấn công, Nhan Diêu liền tiến lại gần, chặt đứt những sợi dây mà cô nhắm tới.

Piru nhìn cảnh tượng trợn mắt há hốc.

Những dây leo ma quỷ cũng tấn công Drew, thoạt nhìn rất điên cuồng, như muốn trút giận lên nó vì những gì đã chịu đựng từ Nhan Diêu.

May mắn Drew là người máy chiến đấu, thân thể làm từ kim loại đặc biệt, độ cứng và khả năng chịu đựng cực cao, trang bị nhiều vũ khí, có thể bay, nhảy, đánh, linh hoạt cực kỳ. Vì vậy, đối mặt với những dây leo ma quỷ đang bay múa, nó vẫn xử lý được, nếu không đánh lại thì chạy.

Sau khi thu hoạch xong những dây leo ma quỷ xung quanh, ba người lại trở về xe.

Piru cả quá trình đều trong trạng thái mơ màng.

Cậu mờ mịt nhìn Nhan Diêu đang lau sạch chất lỏng dây leo ma quỷ trên lưỡi kiếm, yếu ớt hỏi: “Diêu Diêu, cô thật sự là người thuần chủng sao?”

“Đúng vậy.” Nhan Diêu ngây thơ nhìn hắn, “Gen của tôi là người thuần chủng, khi đế quốc kiểm tra, họ không phát hiện ra gen nào khác.”

“Nhưng mà……”

Piru vẫn cảm thấy có gì đó không đúng, vừa rồi Nhan Diêu như vậy, không giống như sức chiến đấu mà một người thuần chủng nên có.

Cậu không thể diễn tả cảm giác của mình, quay đầu hỏi người máy quản gia: “Drew, vừa rồi cậu có phân tích tình hình của Diêu Diêu không?”

“Có.” Drew bình tĩnh nói, “Tôi đã phân tích tình hình của chủ nhân, sức chiến đấu của cô ấy có tăng lên, từ 5 lên đến 200…… Nhưng hiện tại đã trở lại chỉ số 5.”

Piru trợn mắt há hốc, chỉ số sức chiến đấu có thể tùy ý lên xuống sao?

Nhan Diêu không hiểu lắm, mơ hồ nhìn họ, quay đầu hỏi Drew chỉ số sức chiến đấu là gì.

“Mỗi chủng tộc đều có chỉ số sức chiến đấu, cao hoặc thấp, các đế quốc dùng chỉ số này để đánh giá thực lực cá nhân.” Drew giải thích, “Như chủ nhân Philnia, ngài là tộc Caprow, chỉ số sức chiến đấu của tộc này cực cao, theo kết quả kiểm tra hiện tại, ngài ấy là tồn tại duy nhất không thể đo lường được sức chiến đấu.”

“Tại sao?”

“Vì quá cao.”

Nhan Diêu ừ một tiếng, vẫn không hiểu lắm.

Sau một hồi bận rộn, Nhan Diêu đói đến mức bụng kêu ùng ục.

Drew đúng lúc nói: “Chủ nhân, hãy ăn chút gì đó để bổ sung thể lực.”

Nhan Diêu gật đầu, liền thấy nó thu lại tấm ngăn giữa ghế trước và sau xe, không gian trong xe trở nên rộng rãi hơn, nó lấy bàn ghế và các vật dụng khác từ nút không gian ra.

Sau đó, nó lấy ra mấy hộp đồ ăn co rút không gian.

Đồ ăn trong hộp vẫn còn nóng hổi, tỏa ra mùi thơm hấp dẫn, là món mà Piru và Drew cùng nhau chuẩn bị tối qua.

Nhan Diêu ăn rất ngon miệng, đồ ăn ngon luôn khiến tâm trạng tốt hơn.

Mặc dù chủng tộc khác nhau, sở thích và khẩu vị cũng khác, nhưng Piru sẽ điều chỉnh hương vị món ăn theo sở thích của Nhan Diêu, làm ra những món mà cô thích.

Trên bàn còn có một bộ bàn ghế mini, Piru ngồi đó ăn phần của mình.

Đột nhiên, Piru hỏi: “Diêu Diêu, vừa rồi những dây leo ma quỷ dường như không dám tấn công cô, tại sao vậy?”

Cậu cuối cùng cũng nhận ra điều không đúng, phản ứng của những dây leo ma quỷ không bình thường, chúng tấn công Drew rất hung dữ, như lời người đàn ông râu xồm kia, dây leo ma quỷ Buck vừa xảo quyệt vừa hung bạo, tấn công bất cứ thứ gì có thể làm tổn thương sinh mạng của chúng.

“Chúng có tấn công tôi mà.” Nhan Diêu phản bác.

“Nhưng mà……” Piru không biết diễn đạt thế nào, “Tôi cảm thấy, chúng chỉ tỏ ra hung dữ, nhưng không thể nào chạm vào người cô. Diêu Diêu, tại sao vậy?”

Cảnh tượng vừa rồi nhìn thế nào cũng thấy kỳ lạ, Piru đầu óc muốn nổ tung, cũng không nghĩ ra được.

Nhan Diêu chậm rãi nói: “Có lẽ chúng đang sợ tôi.”

“Tại sao?”

“Ừm…… Có lẽ vì ba tôi là Bá Vương Hoa, tôi cũng là Bá Vương Hoa, nên chúng có chút sợ tôi.”

Piru: “…… Có ý gì vậy?”

Nhan Diêu gãi gãi mặt, vẻ mặt buồn bã, như không biết giải thích thế nào, “Chính là, ba tôi là Bá Vương Hoa, ông ấy rất lợi hại, đáng tiếc tôi không cố gắng, không thể kế thừa gen Bá Vương Hoa của ba, tôi chỉ kế thừa gen người của mẹ.”

Piru chớp chớp mắt, “Diêu Diêu, chẳng lẽ ba cậu là tộc Thực Nhân?”

Bá Vương Hoa rõ ràng là một loài thực vật, ba của Nhan Diêu là Bá Vương Hoa, vậy chẳng phải là tộc Thực Nhân sao?

Nhan Diêu ngây thơ nhìn cậu, nghĩ nghĩ, ba cô là yêu tinh Bá Vương Hoa duy nhất trên Lam Tinh, trong thời đại tinh tế, các chủng tộc đa dạng, cũng có những chủng tộc thụ nhân gần giống hình dáng con người, được gọi chung là tộc Thực Nhân, cũng là một loại chủng tộc trí tuệ.

Vì vậy, ba cô là tộc Thực Nhân, cũng không có gì sai.

Cô gật đầu, “Ừ, đúng vậy.”

P/s: Giả trư ăn thịt hổ đó :)))