Bạo Hồng [Trọng Sinh]

Chương 6

Trong giới có một quy tắc bất thành văn, ai nổi tiếng thì người đó lớn nhất, đặc biệt là những người đang nổi, trong cùng một thế hệ, mọi người đều phải tôn trọng gọi một tiếng anh, hoặc chị.

"Gọi chị khách sáo quá, gọi tôi là A Nguyệt là được rồi."

Thư Thanh Nguyệt không quan tâm đến những điều này.

Những người hiểu Thư Thanh Nguyệt đều biết, cô có vẻ ngoài của một nữ thần, nhưng lại không có sự lạnh lùng của nữ thần. Tính cách của cô phóng khoáng, trượng nghĩa, có vài phần giống "nữ hán tử", đương nhiên "nữ hán tử" này là nghĩa tốt.

Trần Định Thành thấy Thư Thanh Nguyệt và Lý Châm hòa hợp khá tốt, liền nói, "Vừa hay cô còn chưa thay quần áo, đối diễn với Lý Châm một cảnh, chính là cảnh bói toán kia, cậu ấy là người mới, cô dẫn dắt cậu ấy một chút."

Thư Thanh Nguyệt cười: "Nhiệm vụ gian khổ như vậy giao cho tôi, Trần lão, ông không cho tôi chút lợi ích gì thì tôi không làm đâu."

"Bữa trưa cho cô thêm hai cái đùi gà được chưa?"

Thư Thanh Nguyệt búng tay: "Thành giao!"

«Gặp Ma» kể về câu chuyện tình yêu kỳ ảo giữa con gái của Ma đạo đại chủ sự Tô Sênh Sênh gặp thiên kiếp, mất đi ký ức rồi lưu lạc nhân gian, kết quả lại yêu Mạc Hoài Thanh, Tinh quân Văn Đỉnh chuyển thế, đầu thai vào Chính đạo.

Chính đạo và Ma đạo tự lập thành phe phái riêng, không dung hòa, chém gϊếŧ lẫn nhau hàng ngàn năm, đoạn tình cảm này cũng định sẵn có nhiều trắc trở.

Nam thứ tư mà Lý Châm hiện tại đang diễn chính là thủ lĩnh Ma đạo Cửu Uyên Ma Tôn.

Phim truyền hình của thế giới này không giống như thế giới ban đầu của Lý Châm, cần phải quay xong toàn bộ mới bán. Ở đây thịnh hành vừa quay vừa chiếu, «Gặp Ma» cũng không ngoại lệ.

Hiện tại mấy nhân vật chính khác đã quay xong nội dung của bốn tập đầu, vì vậy đến tập thứ năm Ma Tôn xuất hiện, vừa hay có cảnh đối diễn của Lý Châm và nam nữ chính.

Thư Thanh Nguyệt và Lý Châm đang trao đổi đơn giản trước khi đối diễn.

Điều khiến Thư Thanh Nguyệt ngạc nhiên là, Lý Châm, một người chưa từng đóng phim, lại hiểu biết khá nhiều kiến thức chuyên môn.

Không có nhiều thời gian cho Thư Thanh Nguyệt nghi vấn, Triệu Quốc Ngọc liền thông báo bọn họ có thể diễn.

Lần thử vai này khác với thử vai chính thức, hai người đều không trang điểm, cũng không mặc trang phục diễn, ngoại trừ bối cảnh đã được dựng sẵn của khu phim cổ trang tiên hiệp, đạo cụ duy nhất tại hiện trường chính là một nắm cánh hoa đào trong tay Lý Châm.

Lý Châm đứng trong bối cảnh đã được dựng sẵn từ trước, quay lưng về phía máy quay, hai mắt nhìn ra mặt hồ.

"Lý Châm, khi quay phim đừng căng thẳng, nếu chuẩn bị xong rồi, cậu hãy nói cho chúng tôi biết."

Vốn dĩ Triệu Quốc Ngọc rất tin tưởng vào Lý Châm, nhưng đến lúc này lại có chút căng thẳng.

Lý Châm là người mới, lúc thử vai diễn rất tốt, chỉ là không biết bây giờ ở phim trường, trước mặt bao nhiêu người, có vì nhiều người mà căng thẳng ảnh hưởng đến biểu hiện hay không. Tình huống này xảy ra với người mới không phải là ít, người là do ông chọn, nếu diễn hỏng, ít nhiều cũng mất mặt ông.

Triệu Quốc Ngọc còn muốn nói gì đó để Lý Châm đừng căng thẳng, nhưng ông vừa mới mở miệng, lời muốn nói tiếp theo đã bị Trần Định Thành ngăn lại.

"Đừng làm phiền cậu ấy."

Trong mắt Trần Định Thành lộ ra vài phần ý cười, nói cho Triệu Quốc Ngọc biết một sự thật.

"Cậu ấy đã nhập vai rồi."

Triệu Quốc Ngọc không thể tin được nhìn Lý Châm.

Chàng thanh niên chắp tay sau lưng, đứng yên tại chỗ không nhúc nhích.

Mặc dù không mặc trang phục diễn, nhưng tư thế này vừa bày ra, liền có vài phần dáng vẻ tiên phong đạo cốt của thầy bói.

Triệu Quốc Ngọc đếm ngón tay, mới có mấy giây?

Vừa đứng yên liền có thể nhập vai, chuyện mà bao nhiêu diễn viên gạo cội cũng không làm được, Lý Châm lại có thể làm được!

Triệu Quốc Ngọc không khỏi mừng thầm, người mới này không tầm thường!

Giống như nhặt được bảo vật, Triệu Quốc Ngọc vội vàng hô bắt đầu, Thư Thanh Nguyệt liền từ một bên khác đi tới.

Lý Châm quay lưng về phía Thư Thanh Nguyệt nhắm mắt lại, với kinh nghiệm diễn xuất phong phú, cậu thầm đếm một, hai, ba trong lòng.

"Cảnh đẹp ý vui thế này, tiểu thư sao không dừng chân thưởng lãm?"

Vừa dứt lời, Lý Châm mỉm cười xoay người, nhìn Thư Thanh Nguyệt đã dừng bước.

Trần Định Thành liếc nhìn máy quay, không khỏi ngẩng đầu lên, nghiêm túc đánh giá Lý Châm.

Những người khác không nhìn thấy, nhưng ông lại liếc mắt liền nhìn ra, thời điểm chàng trai trẻ này nói chuyện, vừa hay là vị trí tốt nhất để máy quay quay được cả cậu và Thư Thanh Nguyệt.

Không có ai nhắc nhở, thời điểm Lý Châm nói chuyện lại vừa vặn đến thế!

Đây thật sự là người mới chưa từng diễn xuất sao?