Nỗi lo lắng ban đầu trong lòng Ngô Ba lập tức biến mất.
Ha ha ha... Cố Thanh thực sự có thể dùng hai chữ để hình dung.
Thật giỏi!
Sau đó, Ngô Ba rời khỏi chỗ ngồi của Đan Ninh, đi tuần tra một vòng trong phòng thi rồi trở về bục giảng, thần sắc vô cùng thoải mái.
Mà Đan Ninh bên này.
Ngay khi nhận được đề thi, cô đã cảm nhận được độ khó của đề thi này.
Không giống như các bài toán thông thường, các bài toán Olympic có quá nhiều khúc mắc, thử thách khả năng tư duy.
May mắn thay, Đan Ninh đã xem đủ các ví dụ trong vài ngày qua và cũng hiểu sơ bộ về một số tư duy trong Olympic Toán, đối với cô, đề thi này khó hơn đề thi thông thường gấp nhiều lần nhưng cũng chỉ khiến cô phải suy nghĩ lâu hơn một chút mà thôi.
Sau khi phân tích xong trong đầu, Đan Ninh bắt đầu viết.
Viết vèo vèo, bài thi 150 phút, Đan Ninh đã hoàn thành trong 60 phút.
Sau khi xác nhận rằng mình đã viết đáp án của tất cả các câu hỏi vào tờ giấy thi, Đan Ninh liền chuẩn bị nộp bài.
Khi Đan Ninh đứng dậy khỏi chỗ ngồi, không ít người trong lớp đã ngẩng đầu lên.
Nhìn thấy hành động của Đan Ninh, tất cả đều ngây người.
Trời má!
Vậy mà nộp bài rồi!
Nhìn lại thời gian, mới chỉ một tiếng.
Làm xong hết rồi!
"Không cần kiểm tra lại sao?" Ngô Ba cũng ngây người, vội vàng hỏi.
"Không cần đâu." Đan Ninh xác nhận lại một lần, đặt bài thi trước mặt Ngô Ba, rồi thản nhiên rời đi.
Sau khi Đan Ninh đi rồi, Ngô Ba nhìn bài thi của Đan Ninh, tâm trạng mãi không thể bình tĩnh.
Trời ạ! Có vẻ như thầy ấy đã phát hiện ra một thiên tài!
......
Sau khi nộp bài thi xong, Đan Ninh chuẩn bị rời khỏi trường.
Trên đường đi, cô còn gặp không ít người.
Đan Ninh có thể không biết những người này, nhưng những người này lại biết Đan Ninh!
Khi nhìn thấy Đan Ninh, họ cảm thấy hơi lạ, một số người không khỏi thì thầm với bạn của mình.
"Sao Cố Thanh lại ở đây? Không phải cô ấy đang tham gia kỳ thi tuyển chọn vào lớp Olympic sao?"
"Đúng rồi, nhưng có lẽ cô ấy thi xong rồi."
"Không thể nào, bây giờ mới chỉ một tiếng, thời gian thi là hai tiếng rưỡi."
"Vậy thì là cô ấy làm không được nên nộp bài sớm rồi."
"Điều này... là có khả năng, dù sao cô ấy cũng được đề cử, không dựa vào thi tuyển cũng có thể vào lớp thi."
"Đúng vậy, cô ấy mới học lớp 10, lại chưa từng tiếp xúc với Olympic Toán, thi không tốt cũng là chuyện bình thường."
"Đúng, năm sau mới là sân chơi của cô ấy."
"..."
Những cuộc trò chuyện tương tự diễn ra trong đám đông nhìn thấy Đan Ninh.
Tất cả những chuyện này, Đan Ninh đều không biết, dù biết cũng không để ý.
Sau khi thi xong, cô ấy đi thẳng đến hiệu sách gần trường.
Vừa nhìn thấy Đan Ninh, chủ hiệu sách lập tức mỉm cười.
Khách hàng lớn mà! Người mua sách lớn đến rồi!
"Hôm nay cháu cần sách gì?" Chủ hiệu sách hỏi một cách nhiệt tình.
"Một số bài tập cho kỳ thi Olympic."
"Olympic à? Cần môn gì? Vẫn là Toán học sao?" Ông chủ mở hiệu sách gần trường này nhiều năm, đã sớm hiểu rõ các loại sách.
"Các môn đều cần."
"Đều cần?" Ông chủ hiệu sách ngây người, "Nhưng có năm môn đấy? Cháu chắc chứ?"
"Chắc chắn." Đan Ninh đáp.
Thấy vậy, chủ hiệu sách nhanh chóng chọn ra những cuốn sách giáo khoa và đề thi liên quan đến năm môn thi Olympic rồi đưa cho Đan Ninh.
Sau khi Đan Ninh rời khỏi hiệu sách, ông chủ hiệu sách cảm thấy mình ngày càng không hiểu cô học sinh này.
Mua nhiều loại sách như vậy, có thực sự đọc hết không?
**
Đan Ninh cầm sách về nhà, vừa về đến nhà đã thấy ba mẹ Cố.
Nhìn thấy Đan Ninh lại đem sách về, ba Cố vội vàng đứng dậy nhận lấy sách trong tay cô ấy.
"Thanh Thanh, ba mẹ có chuyện muốn nói với con." Mẹ Cố cũng vẫy tay với Đan Ninh.
Đan Ninh khựng lại một chút.
Mẹ Cố hiếm khi có lúc nghiêm túc như vậy!
Nhưng Đan Ninh vẫn ngoan ngoãn đi tới ngồi xuống, yên lặng nhìn mẹ Cố.
"Công ty giải trí Nghệ Địch gọi điện thoại tới, ngày mai phải đến phim trường quay MV, ngày mai mẹ sẽ cùng con đến phim trường quay." Mẹ Cố mở lời, rồi nhìn phản ứng của Đan Ninh.
"Ồ, con biết rồi." Đan Ninh bình tĩnh đáp.
Phản ứng này khiến mẹ Cố có chút ngơ ngác, lập tức quan tâm hỏi: "Con gặp chuyện gì sao?"
Đan Ninh vội vàng lắc đầu, "Không có."
"Ngày mai con phải đi quay MV với Dạ Thần rồi, con không vui sao?" Mẹ Cố tiếp tục hỏi.
Phải biết rằng, trước đây cứ nghe tin tức liên quan đến Dạ Thần, Thanh Thanh sẽ vô cùng phấn khích, bây giờ phản ứng này, thực sự quá bình thản.
Đan Ninh: "..."
Mặc dù cô thừa kế ký ức của Cố Thanh, nhưng thật ra cô không biết cảm giác làm fan là như thế nào, cho nên tự nhiên không thể biểu đạt được.
Nghĩ rồi nghĩ, Đan Ninh tiếp tục nói: "Gần đây áp lực học tập hơi lớn..."
"Sao vậy? Học tập gặp vấn đề sao?" Mẹ Cố vừa nghe thấy, lập tức không truy cứu vấn đề này nữa, mà quan tâm hỏi.
Đối với phụ huynh, việc học của con cái là quan trọng nhất.
"Hôm nay con tham gia kỳ thi tuyển vào lớp Olympic Toán."
"Thi không tốt sao?"
"Không biết, kết quả phải tuần sau mới có!" Đan Ninh nói, "Nếu thực sự tham gia lớp thi, sau này buổi tối có lẽ con phải đến trường học, còn thứ Bảy và Chủ Nhật cũng phải học, sau này có lẽ không có nhiều thời gian cho những việc khác."
"Vất vả như vậy sao?" Trên mặt mẹ Cố hiện lên một tia lo lắng, "Hay là con đừng quay MV này nữa, tiền bồi thường hợp đồng, ba mẹ vẫn trả được."
"Mẹ, không cần đâu. Dù sao thì lớp thi đấu vẫn chưa bắt đầu. Con có thể quay MV vào thứ Bảy và Chủ Nhật. Sau này, con sẽ tập trung vào việc học."
"Được, vậy thì tốt." Mẹ Cố lập tức vui vẻ hẳn lên.
Bà coi như đã nghe ra rồi!
Con gái bà đây là hoàn toàn không còn hứng thú với giới giải trí nữa rồi!
Nghe thấy sự vui vẻ không hề che giấu của mẹ Cố, Đan Ninh im lặng.
Bây giờ cô chỉ hy vọng suy đoán của mình là đúng, con đường mình đi cũng là đúng, nếu không sau này vì hoàn thành tiến độ nhiệm vụ mà thực sự phải bước giới giải trí, mẹ Cố chắc chắn sẽ không dễ dàng đồng ý như vậy.
Về phần ba Cố, vẫn luôn nghe ở bên cạnh, vẻ mặt suy tư.
Sau khi Đan Ninh ăn tối xong về phòng làm bài tập, ba Cố không nhịn được nói với mẹ Cố: "Em không cảm thấy con gái chúng ta thay đổi rất nhiều sao?"
"Cảm thấy chứ! Nhưng là bởi vì nó đã lớn rồi, đã hiểu chuyện rồi." Mẹ Cố bình tĩnh nói.
"Trước kia con bé yếu đuối như vậy, nhưng bây giờ có vẻ quá độc lập. Tôi không thể chịu đựng được nữa." Ba Cố nói. Ông thực sự cảm thấy con gái mình giống như một người khác. Tính cách của một người có thể thay đổi nhiều đến vậy trong một thời gian ngắn như vậy sao?
"Anh đúng là... trước đây còn chê con gái không hiểu chuyện, bây giờ con gái hiểu chuyện rồi, anh vẫn chê, anh còn muốn thế nào nữa?" Mẹ Cố hỏi ngược lại.
Ba Cố nghe vậy, cũng không biết nên nói gì cho phải, chỉ có thể tự nói với mình, trường trung học Anh Luân cạnh tranh quá lớn, khiến tính cách của con gái thay đổi.
Lúc này, trong phòng.
Trí não: "Vừa rồi cô cố ý sao?"
Đan Ninh: "Ừm, dù sao tôi cũng không phải là Cố Thanh thật, tôi học không được tính cách của cô ấy, chi bằng mượn cơ hội thay đổi môi trường để thể hiện con người thật của mình, tôi không muốn những ngày sau này đều phải diễn kịch, tôi không biết mình sẽ sống bao lâu ở thế giới này."
Trí não: "Cô không sợ bọn họ nghi ngờ sao?"
Đan Ninh: "Nghi ngờ cái gì? Chứng minh tôi không phải là Cố Thanh, chứng minh thế nào? Chuyện huyền bí như vậy, không ai đi nghi ngờ đâu."
Trí não: "Ký chủ, cô thực sự rất kiên cường."
Đúng vậy, nó chọn Đan Ninh cũng là vì sự kiên cường trong cốt cách của cô.
Sự kiên cường này, sẽ khiến Đan Ninh dễ dàng thích nghi và thay đổi môi trường.
Cuộc đời cô tuy không tính là tốt đẹp gì, nhưng Đan Ninh vẫn tự tạo cho mình một con đường, khi chọn ứng viên, nó đã cảm thấy, nếu cho Đan Ninh một cơ hội, cô nhất định có thể bay cao.
Sau khi đến thế giới nhiệm vụ đầu tiên này, Đan Ninh thật sự không làm nó thất vọng.
Nó thực sự ngày càng mong chờ những bất ngờ mà Đan Ninh sẽ mang đến cho nó sau này, có lẽ, nó sẽ là Trí não đầu tiên hoàn thành nhiệm vụ.
Nghe thấy lời của Trí não, Đan Ninh im lặng.
Kiên cường sao?
Thực ra, chỉ là tinh thần không khuất phục trong sâu thẳm nội tâm.
Archimedes từng nói: "Hãy cho tôi một điểm tựa, tôi sẽ nhấc bổng cả Trái Đất."
Cô đã từng nghĩ rằng nếu có ai đó cho cô một cơ hội để bắt đầu lại, cô sẽ thay đổi hoàn toàn cuộc đời mình.
Sự xuất hiện của Trí não, đã cho cô cơ hội mà cô hằng mong ước trong nhiều đêm mơ, đã như vậy, cô đương nhiên phải nắm bắt, thay đổi hoàn toàn.
Và cô sẽ coi mỗi thế giới cô trải nghiệm là một cuộc sống mới.
Trong những cuộc đời mới này, nỗ lực làm phong phú bản thân, thay đổi bản thân.
Cô không muốn làm nô ɭệ của gia đình nữa, cô muốn làm chính mình, sống vì chính mình!