Việt Thanh Quân liếc mắt một cái liền biết hắn đang nghĩ gì, cũng không tức giận, chỉ cười cười nói: "Lương công công phụng dưỡng phụ hoàng nhiều năm, tuy có sai lầm nhưng đã chịu trừng phạt, công lao quá khứ đều không phải giả. Phụ hoàng cũng không phải người tuyệt tình. Hiện giờ tuy người còn đang trong cơn giận mà việc sắp xếp cho Lương công công có điều sơ suất, vậy đành phải để ta, đứa con trai này, thay phụ hoàng bù đắp phần sơ suất đó một chút."
"Hoàng lăng tuy rằng cực khổ, nhưng nơi đó chôn cất các vị tiên hoàng của hoàng thất Vệ quốc, anh linh trên cao nhất định có thể phù hộ Lương công công an hưởng tuổi già. Hành cung tuy không thể huy hoàng bằng hoàng cung, nhưng dù sao cũng đã hao tốn nhiều tiền bạc tu sửa, trong đó cảnh sắc phồn hoa, bốn mùa như xuân, cũng là nơi dưỡng lão cực tốt."
Từng câu từng chữ này thế mà thật sự là suy xét cho Lương công công, suy xét cho thanh danh của Chương Hòa Đế. Bản thân cậu không những không nhận được bất kỳ lợi ích nào từ chuyện này, ngược lại còn phải đi nhờ vả quan hệ để sắp xếp chỗ ở cho Lương công công, càng đừng nói còn có khả năng bị Chương Hòa Đế biết được mà ghét bỏ, bất mãn.
Sau khi nghe xong, trong đầu Lữ Ngôn chỉ còn một câu, cậu ta mưu đồ cái gì?
Trước kia Lữ Ngôn thấy Việt Thanh Quân đối với Chương Hòa Đế luôn mang vẻ mặt kính ngưỡng yêu mến, hắn còn tưởng rằng đó là đối phương giả vờ để lấy lòng Chương Hòa Đế, rốt cuộc loại người như vậy ở bên cạnh Chương Hòa Đế nhiều không kể xiết.
Nhưng bây giờ Lữ Ngôn lại kinh hãi phát hiện, tất cả biểu hiện của Việt Thanh Quân có lẽ không phải giả vờ.
Vì cái gì? Chương Hòa Đế là loại người có thể khiến người khác không vì danh lợi mà cam tâm tình nguyện đi theo sao?
Hay là hắn nhìn nhầm, vị điện hạ này thật sự là đại thánh nhân đệ nhất thiên hạ, không oán không hối vì vua cha mà trả giá hay sao?
Chỉ nghĩ thôi, Lữ Ngôn đã muốn cười.
Nhưng cười trong lòng, hắn lại cười không nổi.
Nếu vị điện hạ này thật sự là một thánh nhân vô tư cống hiến, không cầu báo đáp, vậy kẻ đi theo như hắn phải làm sao bây giờ?
Đã là thánh nhân, còn tranh giành danh lợi quyền thế địa vị sao?
Chủ tử như vậy có lẽ là người chỉ cầu an ổn sẽ thích, nhưng tuyệt đối không bao gồm Lữ Ngôn.
Suy nghĩ trăm vòng, bên ngoài lại chỉ qua mấy hơi thở ngắn ngủi, Lữ Ngôn cung kính cúi người: "Đa tạ điện hạ nhớ mong, đợi nô tỳ hỏi qua công công xong sẽ dẫn công công đến tạ ơn điện hạ."
Đợi bóng dáng Lữ Ngôn biến mất trong điện, Việt Thanh Quân mới nở một nụ cười đầy hứng thú.
Tiết mục xác định lòng trung thành tận tâm của một người không khỏi quá mức nhàm chán. Cậu chỉ muốn ở thời cổ đại giải trí hoang vu này tự tạo cho mình chút hoạt động giải trí mà thôi, cậu có thể có ý xấu gì đâu.
Nói vậy, vị thái giám trong nguyên tác không từ thủ đoạn một lòng leo lên địa vị cao, thậm chí ở kết cục nước mất nhà tan vẫn có thể tạm thời bảo toàn tính mạng giữa thời loạn lạc này, nhất định không ngại thỏa mãn yêu cầu nho nhỏ, không đáng kể như vậy của cậu chứ?
Tại một tòa nhà ở ngoại ô, mười mấy nam nhân trưởng thành ăn như gió cuốn mây tan hết mấy chục cái màn thầu, mấy thùng thức ăn lớn, nằm vật ra tại chỗ, hoàn toàn không muốn nhúc nhích.
Không biết qua bao lâu, mới có người nhỏ giọng nói chuyện: "Đại ca, người sắp xếp chúng ta ở đây rốt cuộc là ai? Muốn huynh đệ chúng ta làm gì?"
"Ngươi quản người ta bảo ngươi làm gì! Nếu có thể khiến lão tử ngày nào cũng được ăn thịt no nê như hôm nay, bảo ta đi gϊếŧ người phóng hỏa cho hắn ta cũng..."