Tần Tinh Nguyệt cười, ngay lúc đối phương cũng nở nụ cười, cô liền đạp mạnh chân ga. Chiếc xe lao đi trong làn bụi mịt mù, bỏ lại ánh mắt trợn tròn của cô gái kia, cùng với tiếng chửi rủa vang vọng theo sau. Dương Liễu nhìn chiếc xe phóng đi xa, thậm chí còn thấy đối phương thò tay ra cửa sổ, vẫy vẫy về phía mình.
Cô ta trố mắt, hét lên: "Sao lại có người như thế chứ! Mọi người cùng sống trong một khu nhà, lại còn là hàng xóm đối diện, vốn nên giúp đỡ lẫn nhau. Chuyện tiện đường như thế mà cũng không chịu giúp, đúng là đồ ích kỷ!"
"Thôi nào, Liễu Liễu, người ta cũng không có nghĩa vụ phải giúp đỡ chúng ta. Chúng ta tự nghĩ cách vậy..." Chàng trai bên cạnh kéo tay cô ta, ra hiệu cô ta bớt kích động. Ở nơi đông người mà la lối om sòm thì không hay chút nào.
Khi về đến nhà, dù mưa đã tạnh nhưng mặt đường vẫn còn đầy nước đọng. Tần Tinh Nguyệt toàn thân ướt sũng, cô nhanh chóng vào nhà, bước thẳng vào phòng tắm tắm nước nóng.
Vừa bước ra khỏi phòng tắm, cô liền hắt hơi một cái.
"Cơ thể này vẫn quá yếu, bây giờ có thời gian rồi, phải tranh thủ rèn luyện lại!"
Vừa lau tóc, cô vừa lẩm bẩm.
Đúng lúc này, điện thoại vang lên tiếng báo tin nhắn WeChat. Cô đang định xem thì bên ngoài lại vang lên tiếng gõ cửa dồn dập.
Khi mở cửa ra, vẫn là cặp nam nữ hàng xóm đối diện. Cả hai đều đã ướt như chuột lột, nước vẫn nhỏ giọt xuống từ quần áo. Cô gái trừng mắt nhìn cô đầy tức giận, chàng trai thì kéo tay cô ta, vẻ mặt lúng túng.
Tần Tinh Nguyệt nhíu mày, lùi về sau một bước đầy vẻ chán ghét: "Có chuyện gì?"
Dương Liễu tức tối tiến lên hai bước, định chất vấn, nhưng bị Tần Tinh Nguyệt giơ tay chặn lại: "Dừng lại! Đừng làm nhỏ nước vào nhà tôi!"
Dương Liễu vô thức lùi lại hai bước, nhưng sau khi nhận ra thì càng tức hơn: "Hôm nay cô có ý gì? Sao không cho bọn tôi đi nhờ?"
"Tại sao tôi phải cho các người đi nhờ?"
"Vì chúng ta là hàng xóm!"
"Thì sao?"
"Thì sao ư?"
Dương Liễu nghẹn lời, nhưng ngay sau đó lại tức giận nói: "Là hàng xóm thì nên giúp đỡ lẫn nhau, huống hồ chỉ là tiện đường mà thôi!"
Tần Tinh Nguyệt cười nhạt: "Xin lỗi nhé, tôi là người máu lạnh ích kỷ, không có hứng giúp người đâu!"
Cô nheo mắt nhìn Dương Liễu: "Đừng gõ cửa làm phiền tôi nữa, nếu không, ai biết tôi sẽ làm ra chuyện gì khi bị chọc giận đây?"
"Còn nữa, tôi không phải người tốt đâu, tránh xa tôi ra!"
Dương Liễu sững sờ, lần đầu tiên nghe có người tự nhận mình như thế.
Cô ta còn chưa kịp phản ứng, chàng trai bên cạnh đã lập tức ngăn cô ta lại: "Đủ rồi! Đừng làm loạn nữa, về thôi!"
Anh ta có chút hoảng loạn, không biết vì sao khi nghe giọng điệu bình tĩnh của cô gái đối diện, anh ta lại cảm thấy có chút đáng sợ.
Dương Liễu ngây ra, không ngờ chàng trai lại mắng cô ta, lập tức đỏ mắt, chuyển mũi nhọn sang anh ta.
Nhưng Tần Tinh Nguyệt không còn kiên nhẫn để ý tới hai người đó, "rầm" một tiếng đóng sập cửa lại.
Tiếng động khiến cả hai giật bắn mình, Dương Liễu cũng im bặt.
"Cô ta bị gì vậy? Chỉ hỏi có một câu, có cần nổi nóng như thế không?"
Chàng trai lắc đầu: "Đã bảo rồi, cô ta không phải người dễ chọc vào, nhưng em cứ cố tình không nghe..."
"Em chọc vào cô ta lúc nào? Chỉ là tiện đường muốn đi nhờ một đoạn thôi mà..."
Bên ngoài vẫn tiếp tục tranh cãi, nhưng Tần Tinh Nguyệt không quan tâm.
Cô mở điện thoại ra xem tin nhắn, một tin nhắn từ bố Tần gửi đến: "Tiền đã chuẩn bị xong, ngày mai mang cổ phần con đang giữ đến đây."
Tần Tinh Nguyệt nhướn mày. Đúng là nhà họ Tần, gia tộc có tiếng ở Hải Thị, một khoản tiền lớn như vậy mà chỉ trong một ngày đã chuẩn bị xong.
Cô nhắn lại một chữ "Được", sau đó không để tâm nữa mà mở WeChat.
"Tần tiểu thư, nghe nói cô cần dầu? Tôi có quen một người chuyên về khoản này, cô có muốn tôi giới thiệu không?"
Là Mick gửi tin nhắn đến.