Sống Lại Trước Mạt Thế, Tôi Chọn Phát Điên Ngay Từ Đầu

Chương 27

Nghe vậy, bố Tần vừa tức giận vừa sợ hãi, ánh mắt nhìn Tần Tinh Nguyệt như muốn xuyên thấu nội tâm cô.Lúc này, ông ta mới nhận ra rằng cô con gái này của mình đã không còn giống như trước nữa.

Nhưng đối diện với ánh mắt đó, Tần Tinh Nguyệt vẫn thản nhiên, không chút né tránh.

Tần Sơn Hà nhận ra rằng đứa con gái này không thể bị điều khiển bằng những cách trước đây nữa. Những lời trách móc đã không còn tác dụng với cô.

Ông ta không biết đã xảy ra chuyện gì khiến cô thay đổi như vậy, nhưng hiểu rằng quát mắng không có ích, nên ông ta bình tĩnh nói:

"Nói đi, mày muốn bao nhiêu?"

"ba trăm triệu! Tôi sẽ giao hết số cổ phần này cho ông!"

Tần Tinh Nguyệt giơ giấy tờ trong tay lên. ba trăm triệu, mười phần trăm cổ phần của Tần Thị, số tiền này hoàn toàn không nhiều. Nếu cô bán ra ngoài, chắc chắn sẽ thu về nhiều hơn.

Nhưng tìm được người có thể chi trả ngay không dễ, hơn nữa nhà họ Tần chắc chắn sẽ không để cô bán ra.

Nên nếu Tần Sơn Hà chịu mua, đây chính là lựa chọn tốt nhất.

Cô tin rằng sau khi đánh vào tình cảm không thành, Tần Sơn Hả chắc chắn sẽ chọn cách mua lại, vì nếu để mười phần trăm cổ phần rơi vào tay người ngoài, nó đủ để lung lay vị thế của nhà họ Tần trong tập đoàn.

Quả nhiên, ông ta bắt đầu thuyết phục: "Nguyệt Nguyệt, chúng ta là người một nhà. Sau này, tất cả của nhà họ Tần sẽ là của con và anh con. Vũ Dao dù thân thiết với chúng ta, nhưng nó không phải con ruột, Tần Thị sau này chắc chắn không thuộc về nó. Con không cần làm vậy!"

Vừa hay, Tần Vũ Dao trùng hợp nghe thấy câu này. Sắc mặt cô ta lập tức trầm xuống, đứng yên tại chỗ.

"Đã là của tôi rồi, thì bây giờ đưa trước ba trăm triệu cho tôi tiêu xài cũng có sao đâu? Hơn nữa, cổ phần cũng trở lại tay bố, đôi bên cùng vui, chẳng phải tốt hơn sao?"

Tần Tinh Nguyệt che miệng cười. Nếu là trước đây, có lẽ cô đã tin những lời này.

Nhưng bây giờ, sau tất cả những gì đã trải qua, biết rõ bố mẹ sẵn sàng để cô chết vì Tần Vũ Dao, làm sao cô có thể tiếp tục tin tưởng họ được chứ?

Không thể tin nổi dù chỉ một chút!

Tần Sơn Hà nghe vậy thì nhất thời không kiềm chế được cơn giận, quát lên: “Mấy ngày trước mới đưa cho mày năm mươi triệu, mày tiêu gì mà nhiều tiền như vậy? Mày có biết kiếm tiền khó khăn thế nào không? Mày không tự kiếm ra tiền thì không có khái niệm gì hết!”

Tần Tinh Nguyệt cười lạnh, giọng điệu mỉa mai: “Nếu tôi nhớ không nhầm, mỗi năm Tần Vũ Dao đều có tiền tiêu vặt lên đến hàng chục triệu, chưa kể số tiền bố mẹ cho cô ta tiêu riêng. Tôi chỉ đòi ba trăm triệu, lại còn cho bố mẹ mười phần trăm cổ phần, như vậy có quá đáng không?”

“Hơn nữa, tại sao tôi tiêu tiền mạnh tay? Đó là vì người ngoài đều nói tôi sống nghèo túng, để không làm mất mặt nhà họ Tần, tôi chỉ có thể dùng tiền để che lấp chính mình.”

Tần Sơn Hà còn muốn nói gì đó, nhưng cô đã mất kiên nhẫn cắt ngang: “Ba trăm triệu, tôi muốn thấy tiền ngay lập tức, thiếu một xu cũng không được. Nếu không, tôi sẽ lập tức bán nó cho đối thủ của Tần Thị!”

Sắc mặt Tần Sơn Hà tái mét, hơi thở ngày càng nặng nề như sắp tức đến ngất đi, nhưng Tần Tinh Nguyệt vẫn thờ ơ. Người của Mick sắp đến, cô còn phải xử lý chuyện bên này.

Dù sao thì cổ phần này cô cũng không sợ không bán được.

Tần Sơn Hà tuy giận nhưng cũng sợ đứa con ngỗ nghịch này thật sự làm vậy, chỉ có thể đồng ý, hứa rằng ngày mai sẽ chuẩn bị tiền đầy đủ cho cô, đồng thời đưa trước mấy chục triệu.

Cầm được thứ mình muốn, Tần Tinh Nguyệt quay người rời đi. Ánh mắt ba người phía sau như muốn gϊếŧ chết cô, nhưng cô vờ như không thấy. Khi lướt qua Tần Vũ Dao, cô thấp giọng cười nói: “Vừa rồi cô cũng nghe thấy rồi chứ? Dù cô có cố gắng lấy lòng họ thế nào đi nữa thì cũng chỉ là người ngoài mà thôi. Chậc chậc, thật đáng thương.”