Thấy cô quan sát mình, anh ta còn nháy mắt một cách lả lơi, sau đó quát người bên cạnh: "Còn không mau cởi trói cho tiểu thư đây! Đối xử với một cô gái xinh đẹp như vậy mà các người lại vô lễ thế này sao?" Tên đàn ông đen gầy thoáng lộ vẻ sợ hãi, vội vàng cởi dây trói cho Tần Tinh Nguyệt, giải thích: "Tần tiểu thư, thực sự xin lỗi, địa điểm này không thể bị lộ ra ngoài, nên chúng tôi đành phải bất đắc dĩ làm vậy, mong cô thông cảm!"
"Muốn tôi thông cảm thì các người phải có thành ý, nếu không thì tôi nghĩ cuộc giao dịch này không cần thiết tiếp tục nữa."
Giọng cô trầm xuống, rõ ràng mang theo sự không hài lòng.
Người đàn ông đen gầy chỉ có thể cười gượng, không dám phản bác. Dù gì cách làm của bọn họ đúng là không quang minh chính đại, nhưng cũng chẳng còn lựa chọn nào khác, đành phải tiếp tục nở nụ cười làm lành.
"Xin cô yên tâm, lần hợp tác này chắc chắn sẽ khiến cô hài lòng, giá cả cũng vô cùng hợp lý."
"Tiểu thư xinh đẹp, được hợp tác với cô là vinh hạnh của tôi. Tuy cách gặp mặt này không được hay ho lắm, nhưng cô phải tin vào thành ý của tôi. Để tỏ lòng xin lỗi, tôi tặng cô mấy thùng đạn dược và một số khẩu súng này!"
Người đàn ông tóc xanh chỉ vào vài thùng đồ trên mặt đất, ra hiệu cho người mang đến trước mặt Tần Tinh Nguyệt. Mắt cô lập tức sáng lên: "Thành ý này, tôi nhận!"
Cô quay đầu nhìn người đàn ông tóc xanh rõ ràng là kẻ cầm đầu: "Tiếp theo, chúng ta bàn về chuyện hợp tác đi!"
...
"Hợp tác vui vẻ!"
"Hợp tác vui vẻ!"
Hai người bắt tay nhau, thỏa thuận xong số lượng hàng hóa mà Tần Tinh Nguyệt cần và định giá cả, chính thức chốt đơn hợp tác.
Tất nhiên, tối nay cô chưa thể mang hàng hoá đi ngay, mà đã hẹn với người đàn ông tóc xanh rằng ngày mai anh ta sẽ giao hàng tận nơi. Tần Tinh Nguyệt cũng báo địa chỉ biệt thự của mình cho anh ta.
Lần hợp tác này, cô không lấy danh nghĩa cá nhân mà dùng tên bố mình – Tần Sơn Hà, lấy danh nghĩa nhà họ Tần để tiến hành giao dịch.
"Tần tiểu thư, rất vui được gặp cô, mong rằng lần sau có thể tiếp tục hợp tác!" Người đàn ông tóc xanh cười nói, có vẻ tâm trạng rất tốt.
Tần Tinh Nguyệt cũng cười rạng rỡ đáp lại. Đối phương rộng rãi, giá cả ưu đãi, lại còn tặng không ít hàng cho cô, gần như là vừa mua vừa được tặng. Nếu không phải thấy ánh mắt anh ta nhìn mình có chút không thuần khiết, cô suýt nữa đã nghĩ anh ta là một tên ngốc.
Cô cười nói: "Ngài Mick quả thật vừa đẹp trai vừa hào phóng, tôi cũng rất vui khi quen biết ngài!"
Mick cười ha ha, ánh mắt nhìn cô càng sáng rực. Tâm trạng vui vẻ, anh ta lại hào phóng tặng thêm mấy thùng hàng, để người khiêng lên xe của cô, xếp cùng số đạn dược ban nãy.
Lúc này, chút không vui ban đầu của Tần Tinh Nguyệt đã tan biến hoàn toàn. Mặc kệ đối phương có mục đích gì, cô chẳng mất mát gì, lại còn thu được một khoản lớn, tâm trạng tất nhiên vô cùng sung sướиɠ.
Lần hợp tác này, đôi bên đều hài lòng.
Lần này, Tần Tinh Nguyệt quang minh chính đại rời khỏi, không còn bị làm khó như lúc đến.
Thực ra, gã đàn ông đen gầy muốn đánh ngất cô lần nữa, nhưng lại bị Mick quát ngăn lại, đành cung kính tiễn cô rời đi.
Thái độ khách sáo này khiến Tần Tinh Nguyệt không còn suy nghĩ động tay động chân nữa.
Ban đầu cô còn định nhân cơ hội xóa sổ sào huyệt của bọn họ, nhưng hôm nay đã thu hoạch đủ, hơn nữa đối phương cũng rất có thành ý, nên cô tạm thời dẹp bỏ ý định đó.
Thôi kệ, số hàng này cũng đủ cho cô hoành hành ngang dọc, sau này nếu cần, cô còn có thể "mua sắm miễn phí".
Người đàn ông đen gầy tiễn cô về chợ đen, còn giúp cô chuyển hàng lên chiếc xe cũ của mình. Do thái độ Mick dành cho cô quá mức tôn trọng, những kẻ dưới quyền anh ta cũng đối xử với cô cực kỳ lễ độ, giúp cô tiết kiệm không ít công sức.
Sau khi thu toàn bộ số hàng vào không gian của mình, Tần Tinh Nguyệt thở phào nhẹ nhõm. Vật phẩm khó kiếm nhất đã có trong tay, dù tận thế đến, cô cũng có thể dễ dàng đối phó.