Sống Lại Trước Mạt Thế, Tôi Chọn Phát Điên Ngay Từ Đầu

Chương 3

Nếu không phải hoàn cảnh không phù hợp, cô còn muốn cười thật lớn để thể hiện niềm phấn khích của mình, không chỉ vì có người chuyển tiền không công cho cô, mà còn vì cô đã được sống lại. Cô không biết việc mình được sống lại có liên quan gì đến không gian hay không, nhưng đã có cơ hội làm lại, cô nhất định sẽ trân trọng.

Sự phấn khích cuối cùng chỉ hóa thành một tiếng cười nhẹ.

Bảy năm sống trong mạt thế đã rèn giũa cô thành một kẻ lạnh lùng trước mọi chuyện.

Lúc này, điện thoại của tên đầu trọc nhận được một tin nhắn trên WeChat!

"Đã chuyển tiền, nhận xong thì lập tức rời khỏi Hải Thị, trốn đi một thời gian. Không có chuyện gì thì đừng liên lạc với tôi!"

Cô kéo lên xem tin nhắn trước đó và nhìn thấy vài bức ảnh của chính mình.

Trong ảnh, cô giống như một con chó chết, nằm bất lực dưới đất, toàn thân đầy vết thương, vệt máu ở khóe miệng vô cùng chói mắt!

Nhìn hình ảnh thảm hại của bản thân, ký ức về trận đòn lại ùa về, đau đớn đến run rẩy toàn thân. Cô không biết đó là cơn đau của cơ thể hiện tại hay của quá khứ.

Cô siết chặt điện thoại, hít sâu để bình tĩnh lại, tiếp tục xem tin nhắn.

Những bức ảnh này vừa được gửi đi cách đây không lâu!

Hẳn là khi cô còn bất tỉnh, chưa sống lại, tên đầu trọc đã gửi ảnh này cho kẻ thuê anh ta để báo công.

Nghĩ đến số tiền vừa lấy được chính là tiền công cho vụ đánh đập này, tâm trạng cô lập tức trầm xuống.

Làm cô khó chịu ư? Vậy thì đừng mong sống yên!

Cô đứng dậy, gương mặt bình thản, nhưng trong mắt lại ánh lên một tia điên cuồng.

Nắm chặt cây gậy trong tay, cô giơ lên cao rồi quật thẳng xuống giữa hai chân tên đầu trọc!

Cú đánh này dùng hết sức lực, khiến tên đàn ông đầu trọc vốn đã ngất xỉu lập tức đau đớn tỉnh lại, mồ hôi lạnh tuôn không ngừng, rồi lại bị cơn đau hành hạ đến ngất đi một lần nữa.

"Hôm nay tao thu chút lãi trước, giữ mạng chúng mày lại để sau này tính sổ!" Tần Tinh Nguyệt khó chịu nói, sau đó tiện tay ném cây gậy đi.

Cô không sợ bọn chúng báo cảnh sát, vì đám người này vốn là những kẻ liều mạng, ai cũng có tiền án tiền sự. Trừ khi chúng tự tìm đường chết, nếu không, dù có tỉnh lại và biết chính cô làm chuyện này, chúng cũng chẳng dám làm gì cô.

Phát tiết xong, Tần Tinh Nguyệt lại bắt đầu suy nghĩ. Cái ảnh đại diện của người ở đầu bên kia WeChat… cô rất quen thuộc. Từ ký ức xa xôi, cô nhớ ra một người.

Tần Vũ Dao, cô em gái trên danh nghĩa của cô. Năm xưa, hai gia đình nhận nhầm con, Tần Vũ Dao đã hưởng thụ cuộc sống giàu sang suốt hơn hai mươi năm. Đến khi cô khó khăn lắm mới được trở về nhà họ Tần, đối phương lại âm thầm đối đầu với cô khắp nơi.

Nhưng người này đã chết dưới tay cô vào năm thứ ba kể từ khi mạt thế đến. Bây giờ nhớ lại, ký ức về cô ta cũng đã dần mờ nhạt.

Kiếp trước, cô không hề biết vụ bắt cóc suýt khiến cô mất mạng lần này cũng do chính tay người em gái nuôi này sắp đặt.

Không biết kiếp trước, cô ta đã hại cô bao nhiêu lần.

Nhớ lại những lần bị đối phương hãm hại suýt chết, vậy mà bố mẹ cô vẫn luôn bảo vệ kẻ đã hại con gái ruột của họ, ánh mắt Tần Tinh Nguyệt đỏ rực.

Không đủ!

Không đủ!!!

Kiếp trước cô ra tay vẫn chưa đủ tàn nhẫn! Cái chết của Tần Vũ Dao vẫn chưa đủ thảm!!!

Cô nhắm mắt lại, khi mở mắt ra lần nữa, ánh đỏ trong mắt đã biến mất, thay vào đó là một nụ cười mang theo chút dịu dàng.

Chỉ là, nụ cười đó xuất hiện trên khuôn mặt đầy dấu giày, trông lại có phần quỷ dị.

Không sao cả.

Nếu kiếp trước đối phương chết chưa đủ thảm, thì kiếp này cô sẽ làm lại.

Nghĩ đến đây, nụ cười trên mặt Tần Tinh Nguyệt càng dịu dàng hơn. Cô lấy điện thoại của tên đầu trọc, chụp lại thảm trạng của bọn chúng rồi gửi cho Tần Vũ Dao kèm theo dòng tin nhắn: "Người tiếp theo chính là cô!"