"Hả? Vẫn chưa xác thực đúng sai à? Haha, vậy để tôi nói thẳng nhé, với hiểu biết của tôi về cô ta, chuyện này tuyệt đối không thể xảy ra!"
"ST có thói quen thích chém gió. Mọi người cứ xem như một trò cười đi, haha! Chỉ số IQ vốn dĩ đã không cao, lại còn đi làm "thiên tài trí nhớ", đúng là buồn cười chết mất!"
"Giả tạo! Tôi mở livestream này chính là để vạch trần sự thật!"
Hồ Lan tốn bao nhiêu công sức thao túng dư luận, cuối cùng cũng có một số người ở lại livestream của bà ta, tin rằng Sở Tích chỉ đang giả vờ thể hiện, tất cả đều là diễn trò.
Những người này bắt đầu hùa theo, cùng Hồ Lan mắng chửi Sở Tích, chỉ trích cô vì cố tình dựng lên một hình tượng giả để đánh lừa khán giả.
Là cựu quản lý của Sở Tích, Hồ Lan hoàn toàn không cảm thấy hành vi đâm sau lưng nghệ sĩ cũ của mình có gì sai trái cả.
Bà ta chính là muốn hủy hoại Sở Tích, khiến cô không thể nào tiếp tục tồn tại trong giới giải trí này!
Hồ Lan thậm chí còn khinh thường nói lớn:
"Tôi đã dẫn dắt cô ta nhiều năm, chẳng lẽ tôi lại không biết thực lực của cô ta ra sao? Nếu cô ta thật sự lợi hại như vậy, thì chắc mắt tôi mù rồi!"
Tại chương trình Nhà Hàng Của Chúng Ta, buổi livestream đang trong thời gian gia hạn và vẫn tiếp tục phát sóng rầm rộ.
Lúc này, phần bình luận đã tràn ngập các khán giả mới kéo đến, đủ các kiểu: tò mò, hóng drama, hoặc chỉ đơn giản là vào xem cho vui.
Chỉ trong chốc lát, Sở Tích đã hoàn tất quá trình phục dựng thực đơn của 43 bàn khách.
Cô buông cánh tay đang tựa cằm xuống bàn, thản nhiên tuyên bố: "Toàn bộ món ăn bán ra hôm nay chính là những món này. Các anh có thể kiểm tra hóa đơn."
Lạc Dương Thiên nhìn vào danh sách chật kín trên màn hình điện thoại, chớp mắt đầy ngơ ngác, những người khác cũng sững sờ đến mức phản ứng chậm nửa nhịp.
Ai có thể tin nổi?
Sở Tích vừa rồi trơn tru hơn cả nghệ sĩ tấu nói, một hơi đọc ra hàng trăm món ăn, không sót món nào?!
Không, không, không… Không chỉ đơn thuần là đọc tên món ăn, mà còn là tự phục dựng lại toàn bộ thực đơn mà không cần nhìn giấy!
Quá ảo diệu!
Đây đúng là một cảnh tượng không tưởng, khó tin đến mức ai nghe cũng cảm thấy như đang nằm mơ!
Không tin! Tiêu Hàn là người đầu tiên không tin!
Anh ta lập tức bày tỏ sự nghi ngờ: "Chúng tôi làm sao biết được cô có bịa đặt hay không?"
Sở Tích nhận ra, có những người không có nhiều não để suy nghĩ, nhưng lại có thừa miệng để nói nhảm.
Cô bình thản nói: "Nếu là 430 bàn, có thể tôi sẽ cảm thấy hơi khó. Nhưng chỉ có 43 bàn tôi cần phải bịa sao?"
Hả? Chỉ có 43 bàn thôi sao?!
Lời phản bác này của Sở Tích không lớn, nhưng lại khiến tất cả mọi người trong phòng sững sờ.
Bởi vì câu nói này quá cuồng vọng!
Cuồng đến mức như thể cô hoàn toàn tự tin vào bản thân, biết rằng mình có đủ thực lực để kiêu ngạo!
Chính sự tự tin đầy ngạo nghễ này lại vô tình khiến lời nói của Sở Tích trở nên vô cùng thuyết phục.
Lý Hi Linh bỗng nhiên vỗ trán, như vừa nhớ ra điều gì: "A! Tôi có cách kiểm chứng rồi! Chúng ta có mua mấy thùng bia và nước ngọt, đúng không? Chỉ cần đếm xem số lượng hao hụt có trùng khớp với những gì Sở Tích nói hay không, là có thể kiểm chứng ngay!"
Đúng! Đây là một ý kiến hay!
Lạc Dương Thiên lập tức xung phong làm chân chạy việc, lao thẳng vào bếp để kiểm tra.
Đúng lúc này, mấy thùng bia và nước ngọt đều mới được mở trong ngày hôm nay, nên việc đếm số lượng vô cùng dễ dàng.
Tiêu Hàn – kẻ đang nghi ngờ Sở Tích – cũng đi theo, nhưng mục đích của anh ta không phải để kiểm chứng, mà là muốn tìm ra sơ hở của cô, vạch trần lời nói dối.
Anh ta không tin, một nghệ sĩ nhỏ bé như Sở Tích lại có khả năng trí nhớ siêu phàm!
Ba phút sau, hai người họ đã quay trở lại sau khi hoàn tất việc kiểm kê.
Sắc mặt Lạc Dương Thiên có chút lúng túng, còn Tiêu Hàn thì lộ ra vẻ nhẹ nhõm pha lẫn một chút chế giễu.
Lý Hi Linh cau mày: "Sao thế? Không khớp à?"
Nhậm Chi bình tĩnh hỏi: "Tiểu Thiên, kết quả thế nào?"
Lạc Dương Thiên gãi đầu, báo cáo với giọng điệu hơi miễn cưỡng: "Mọi thứ Sở Tích nói về số lượng nước ngọt đều chính xác. Chỉ có bia…"
Sở Tích nhẹ nhàng mỉm cười, điềm tĩnh tiếp lời: "Số lượng bia thực tế ít hơn tôi nói sáu chai."
Đồng tử của Lạc Dương Thiên giãn to ngay lập tức, kinh ngạc thốt lên: "Chị… Chị làm sao biết?!"
Ban đầu, cậu còn tưởng Sở Tích đã nhớ nhầm. Nhưng không, cô không chỉ nhớ đúng, mà thậm chí còn biết trước kết quả?!
Sở Tích hờ hững đáp: "Vì lúc nấu ăn, tôi đã dùng một ít bia."
"À đúng đúng đúng đúng đúng!!!"
Lạc Dương Thiên vỗ mạnh vào đầu mình, chợt nhớ ra ban ngày khi Sở Tích nấu ăn, cô thực sự đã sử dụng bia để chế biến món ăn!
Hóa ra không phải cô nhớ sai, mà là cô đã tính toán cả việc sử dụng nguyên liệu trong bếp!
Ngay lập tức, ánh mắt cậu nhìn Sở Tích tràn đầy sự kính nể!
Không chỉ là kính nể, mà là ngưỡng mộ!
Sở Tích quá thần kỳ!
Không, không… phải gọi là "Chị Tích"!
Lạc Dương Thiên hoàn toàn không thể che giấu nổi nụ cười trên môi, khóe miệng nhếch lên cao, hưng phấn đến mức không thể kiềm chế!
Ngược lại, sắc mặt Tiêu Hàn lại trở nên vô cùng khó coi, như thể vừa trúng phải "chú thuật xóa sổ nụ cười", đứng sững bên cạnh không nói nổi một lời.
Lý Hi Linh cũng trợn mắt há hốc mồm:
"Sở Tích, cô siêu thật đấy! Cô ăn bao nhiêu hạt óc chó rồi hả? Trí nhớ này đúng là quá đỉnh!"
"Không đùa đâu, tôi thậm chí còn không nhớ nổi mình đã bưng bao nhiêu món, vậy mà cô lại có thể nhớ hết?"
"Thật sự không thể tin nổi! Cô đúng là quái kiệt!"
Lý Hi Linh cảm thấy có lẽ não của cô và Sở Tích không phải cùng một chủng loại.