Nhân vật trong trò chơi thường phớt lờ mọi hành động của bạn, và trước giờ Gon cùng những người khác cũng không có vấn đề gì, vậy tại sao họ đột nhiên lại chú ý đến những gì bạn làm?
Bạn cảm thấy rất ngạc nhiên, nghĩ thầm chẳng lẽ hệ thống đã tiến hóa, nhưng không biết trả lời thế nào, chỉ ậm ừ.
“Cái này…”
“Thật bất lịch sự! Gon.”
Leorio đột nhiên gõ nhẹ lên đầu Gon, lạnh lùng quở trách: “Đừng hỏi con gái những câu hỏi như vậy.”
“Hả? Tại sao chứ?”
Đúng vậy, tại sao??
Không chỉ Gon, bạn cũng cảm thấy khó hiểu, Leorio nghiêm túc lắc ngón tay, nhìn bạn với ánh mắt thấu hiểu: “Cà Rốt Khoai Tây cũng có khó khăn của cô ấy, Gon, cô ấy không phải con trai nên có nhiều điều phải kiêng kỵ, không tiện nói nên phải tách ra xa chúng ta một chút.”
“Em vẫn không hiểu.” Gon nhíu mày nhìn Leorio.
Nhưng bạn thì hiểu. Bạn lập tức cảm thấy hơi ngượng, đáng ngại hơn là Kurapika cũng gật đầu tán thành, nghiêm túc nói với Gon: “Đừng hỏi nữa, Gon.”
“Ách… Thôi được.”
Gon thất vọng gật đầu, rồi nhìn bạn với ánh mắt quan tâm: “Dù không hiểu chuyện gì, nhưng nếu Cà Rốt Khoai Tây có khó khăn gì, hãy nói ra nhé! Mọi người chắc chắn sẽ giúp cậu!”
Đủ rồi, Gon, dù cậu có ý tốt… Nhưng xin đừng nói nữa…
Bạn rất vui vì hệ thống ngày càng nhân văn, nhưng bạn chỉ đi mua đồ thôi mà… Lại bị hiểu nhầm là đi vệ sinh…
Đây là hệ thống đang cố tình trêu chọc bạn sao? Loại tiến hóa trí tuệ này ai cần chứ!
Có lẽ là sương mù dày đặc, không khí ẩm ướt đến mức mặt đất trở nên trơn trượt, chỉ cần bất cẩn một chút là có thể ngã nhào. Chạy vội trong điều kiện này tiêu hao thể lực rất lớn. Bạn không dám tưởng tượng nếu trước đó không luyện tập ở Đảo Cá Voi, giờ này mình sẽ ra sao.
Huấn luyện viên dường như chẳng biết mệt mỏi, vẫn bám sát bạn trên suốt quãng đường. Anh ta hoàn toàn khác với những người còn lại, không hề thở dốc, cứ như thể bài kiểm tra này chẳng là gì đối với anh ta. Khi bạn dừng lại, anh ta còn cười toe toét, đắc ý khoe cơ bắp. Nếu không phải do hệ thống đã thiết lập thì bạn vĩnh viễn không thể hiểu được vì sao một người như thế lại muốn làm tùy tùng của mình. Vì tốc độ và thể lực của huấn luyện viên này vượt xa hẳn những thí sinh khác…
Sương mù ngày càng dày đặc, cảnh vật phía xa đã hoàn toàn bị che phủ, bạn chỉ có thể nhìn thấy bóng người ngay trước mắt. Nếu lạc đường vào lúc này, chắc chắn sẽ không có đường sống. Bạn không dám lơ là dù chỉ một giây, cũng chẳng biết chính xác Leorio và Kurapika đang ở đâu. Gon thì chạy đằng trước cùng một cậu bé tóc trắng và đám đông phía trước. Từ xa, cậu ấy hét lớn về phía bạn:
“Cà Rốt Khoai Tây! Killua nói chúng ta cứ tiến lên phía trước thì tốt hơn!”
Nếu có thể chạy nhanh hơn, bạn đã làm từ lâu rồi! Nhưng giữa đám đông chen chúc thế này, bạn muốn chạy cũng không được.
Càng đi, xung quanh càng vang lên nhiều tiếng kêu thảm thiết. Một số thí sinh kém may mắn đã gặp chuyện không hay. Bạn cảm thấy da đầu tê dại. Dù biết đây chỉ là một bài kiểm tra, nhưng cảm giác chân thực đến mức khiến tim bạn đập thình thịch.
Dần dần, số người xung quanh bạn ngày càng thưa thớt. Cảm giác bất an dâng lên, bạn định đẩy nhanh tốc độ để đuổi theo nhóm phía trước. Nhưng khi ngước nhìn, bạn hoảng hốt nhận ra — không còn ai nữa.
… Chết tiệt, lạc rồi!
Tất cả là do đám người phía trước! Nếu họ cứ bám sát nhóm lớn thì đâu xảy ra chuyện này? Nhưng bây giờ đã muộn rồi. Bạn còn chưa kịp xác định phương hướng của đội lớn, thì phía sau lại vang lên tiếng la hét hoảng loạn.
Có người rơi vào bẫy sao? Theo bản năng, bạn quay đầu lại —.
Hệ thống cảnh báo: Có một nguồn sát khí đáng sợ đang tiến đến gần bạn. Hãy lập tức rời khỏi nơi này.
Đếm ngược bắt đầu: 5:00, 4:59, 4:58…
Là Hisoka!!
Bạn nhớ rõ trong nguyên tác, hắn đã gϊếŧ người ở ngay đoạn này!
Tên biếи ŧɦái đó!