Sở Giang Nguyệt không tiếp tục truy hỏi, chỉ khẽ nhếch môi cười.
Nam chính sao?
Nhìn cũng không có gì đặc biệt, khuôn mặt này còn không bằng Thẩm Tri Quy.
"Tránh đường."
Cô siết chặt thanh đường đao trong tay, chỉ cần anh ta không cản đường, cô có thể coi như không có chuyện gì xảy ra.
"Y Y nói cô đã đá cô ấy mấy lần, cô phải xin lỗi!"
"Xin lỗi? Sao anh không hỏi xem cô ta đã làm gì trước?"
Trịnh Văn An hơi cau mày: "Y Y chưa bao giờ nói dối. Nếu cô không xin lỗi, đừng trách tôi không khách sáo!"
Trịnh Văn An từ trước đến nay luôn được tâng bốc, đây là lần đầu tiên bị người khác bác bỏ, khiến tâm trạng anh ta không vui chút nào.
Nhìn thái độ của Trịnh Văn An, Sở Giang Nguyệt thật sự nghi ngờ con mắt chọn nam chính của thế giới này có vấn đề.
"Không tránh đường? Vậy thì… chết đi!"
Dứt lời, cô vung đường đao chém thẳng về phía cổ của Trịnh Văn An.
"Ký chủ, nam chính không thể chết!"
Trịnh Văn An tuy có chút bản lĩnh, nhưng khi thấy lưỡi đao sắc bén bổ xuống, anh ta vẫn giật mình khϊếp sợ, lập tức lách mình tránh sang một bên.
Nhưng mục tiêu của Sở Giang Nguyệt không phải gϊếŧ anh ta, mà là buộc anh ta tránh đường.
Thế nên, khi thấy Trịnh Văn An nhảy sang bên cạnh, cô nhanh chóng thu lại lực đạo, lách qua anh ta và Lưu Y Y, bước nhanh về phía trước.
Ngay lúc đó, một con thây ma lao ra từ góc khuất, nhưng chưa kịp đến gần cô đã bị một đường đao kết liễu.
Đến khi về tới khách sạn, trời đã xế chiều.
Vừa qua 6 giờ tối, Sở Giang Nguyệt không chút do dự đóng cửa khách sạn, lên thẳng phòng trên tầng hai để tắm rửa.
Sau khi gϊếŧ quá nhiều thây ma, cô phải tắm đến mấy lần mới cảm thấy sạch sẽ.
Lúc bước ra khỏi phòng tắm, đã một tiếng trôi qua.
"Ký chủ, hôm nay cô suýt nữa gϊếŧ chết nam chính đó!"
Lúc đó Tiểu Hồ Ly đã hoảng loạn đến mức suýt mất trí, nếu nam chính bị gϊếŧ, nó cũng sẽ bị thu hồi lại để tạo mới mất!
Mà nó mới vừa ra lò thôi đấy!
"Ai nói tôi định gϊếŧ anh ta? Nếu tôi không ra tay dứt khoát, anh ta có chịu tránh đường không? Mà này, nam chính này ai chọn vậy? Chắc chắn mắt không có vấn đề chứ?"
"..."
Tự kỷ không nói nổi lời nào...
"Hết lời rồi đúng không? Tôi đã nói mà, các người chọn nam chính sai quá sai. Thẩm Tri Quy không tính đi, ngay cả người đeo kính đi cùng anh ta cũng đáng tin hơn tên Trịnh Văn An này!"
Còn cái gì mà "Y Y chưa bao giờ nói dối" nữa chứ?
Lưu Y Y là hoa sen trắng to bự thế kia, vậy mà anh ta lại tin tuyệt đối?!
"Trời ơi! Anh ta thực sự như vậy sao? Tôi khóc mất!"
"Ký chủ, cô đừng nói nữa! Nam chính này cũng không phải tôi chọn đâu, tôi cũng không ngờ lại có một nam chính như vậy!"
Tiểu Hồ Ly cảm thấy có khi mình cần phải được tái tạo lại từ đầu mất rồi.
"Không sao, không sao. Nam chính không ra gì thì chúng ta vẫn còn nữ chính, biết đâu nữ chính hữu dụng thì sao? Nếu nữ chính đá bay tên nam chính này, vậy cũng chẳng thể trách chúng ta được đúng không?"
Thấy Tiểu Hồ Ly sắp sụp đổ tinh thần, Sở Giang Nguyệt nhanh chóng an ủi. Dù gì mới chỉ là khởi đầu, mọi thứ vẫn chưa thể đoán trước được.
"Cô… cô nói đúng! Tôi nhất định phải nhanh chóng tìm ra nữ chính!"
Cái nam chính này đúng là… không thể nhìn nổi!
Bây giờ, chỉ có nữ chính mới có thể cứu rỗi tâm hồn tan vỡ của nó.
Ngày thứ hai của mạt thế.
Sở Giang Nguyệt ngủ một giấc thật ngon, đến khi tự nhiên tỉnh thì đã 9 giờ 30.
Vẫn còn nửa tiếng nữa mới đến giờ làm việc mà cô đặt ra, vì vậy cô chậm rãi dậy, rửa mặt, thay đồ.
Nhưng khi bước xuống tầng dưới, cô bất ngờ phát hiện có rất nhiều người đứng bên ngoài khách sạn.
Đây là…?
Vừa mở cửa khách sạn ra, một đám người đổ xô vào bên trong!
"Thật sự có bánh bao và màn thầu sao?"
"Tôi nghe đại lão bên cạnh nói, tờ rơi viết cái gì thì có cái đó?"