Chương 25: Hẹn Dưới Trăng
Gió khẽ lay động màn lụa bên hiên, hương trà thoảng qua trong không gian yên ắng.
Hứa Hinh Trang chậm rãi khuấy chén trà, ánh mắt nhìn người trước mặt với một sự dịu dàng khó tả.
"Lâu lắm rồi em không đến tiệc trà của La Tiểu Đồng."
Khải An ngước lên nhìn hắn, chợt nhớ ra.
La Tiểu Đồng – bạn thân của Băng Niệm, một nhân vật ít được nhắc đến trong cốt truyện game.
Có lẽ, đây là cơ hội để dò xét thêm về mối quan hệ của Băng Niệm.
Cậu cười nhạt, đặt chén trà xuống.
"Có vài chuyện làm em thay đổi suy nghĩ. Có những thứ… không nên cố chấp."
Hứa Hinh Trang im lặng một chút, rồi mỉm cười.
Nụ cười ấy mang theo sự hài lòng, nhưng cũng có chút chua xót.
"Tốt. Em phí sức giúp hắn kết giao nhiều người, để rồi hắn đối xử với em như vậy. Không đáng."
Khải An nhìn vào mắt hắn.
Trong đôi mắt ấy, không chỉ có sự quan tâm đơn thuần.
Nó có một điều gì đó sâu hơn, khó nói hơn.
Hứa Hinh Trang rút từ tay áo ra một chiếc hộp nhỏ.
"Ta có món quà muốn tặng em."
Hắn mở hộp, bên trong là một cây trâm cài tóc, chạm khắc tinh xảo bằng đá quý.
Ánh sáng hắt lên từng hoa văn mảnh mai, đẹp đến mức không nỡ chạm vào.
"Ta mua nó từ đế quốc Mã Lạp. Vừa nhìn thấy, ta đã nghĩ ngay đến em."
Khải An có chút áy náy.
Thứ này… vốn là Hứa Hinh Trang mua cho Băng Niệm.
Nhưng cậu không thể từ chối.
"Cảm ơn ngài." Cậu nhẹ giọng nói.
Hứa Hinh Trang khẽ cười.
"Dạo này em khách sáo với ta vậy à?"
Khải An nghiêng đầu, nhìn hắn bằng đôi mắt trong veo, giọng nhẹ như gió thoảng:
"Ngài còn nhớ chuyện Dương Thẩm Đình cảnh cáo em không? Từ ngày đó, em...đã suy nghĩ rất nhiều. Có những chuyện, tốt nhất là nên dừng lại đúng lúc."
Hứa Hinh Trang không trả lời ngay.
Hắn chỉ nhìn cậu, rất lâu.
Nhìn đến mức Khải An hơi mất tự nhiên, khẽ nghiêng người tránh ánh mắt ấy.
Mãi sau, hắn mới khẽ cười.
"Vậy là tốt rồi."
Nhưng trong lòng hắn, thật sự có phải là tốt không?
Gió thổi nhẹ qua hiên đình, mái tóc dài của Khải An khẽ bay trong gió.
Đôi mắt của Khải An màu xanh lam thanh khiết phản lên một nét đẹp huyền ảo dưới ánh trăng đêm.
Khoảnh khắc đó, giống như một bức tranh đẹp mà người ta không muốn chạm vào, sợ rằng nó sẽ vỡ.
Hứa Hinh Trang siết chặt bàn tay trên đùi.
Hắn không biết mình đã nhìn Băng Niệm bao nhiêu lần như thế này rồi.
Từ những buổi trà chiều, từ những lần cậu ấy cười rạng rỡ trong vũ hội…
Tình cảm không nói ra được, không thể nào nói ra được.
Hắn không phải người có tước vị cao quý gì, chỉ là một nam tước.
Muốn đứng ngang hàng với cậu ấy, bảo vệ cậu ấy, hắn cần phải cố gắng nhiều hơn nữa.
"Băng Niệm…"
Hứa Hinh Trang khẽ gọi, nhưng rồi lại không biết phải nói gì thêm.
Khải An quay đầu, nghiêng đầu hỏi nhẹ:
"Sao ngài thích đến thăm em vào buổi tối thế?"
Hứa Hinh Trang bất giác giật mình, hắn lập tức tỉnh dậy khỏi những suy nghĩ mông lung.
Hắn bật cười nhẹ, che giấu cảm xúc trong đáy mắt.
"Chẳng phải em nói trời đêm mát, ngồi nói chuyện dễ chịu hơn à?"
"À, ra là vậy."
Khải An nhấp một ngụm trà, giọng nhẹ tênh.
Băng Niệm từng nói thế à?
Khải An đổi chủ đề:
"Ngài Hinh Trang, ngài có biết về vải ren không?"
"Vải ren?" Hứa Hinh Trang ngạc nhiên.
"Vâng, một loại vải lưới có hoa văn tinh xảo, rất đẹp."
Hứa Hinh Trang trầm ngâm:
"Ta chưa từng nghe đến."
Đúng như dự đoán.
Trong game, một năm sau Hứa Hinh Trang mới nhập vải ren vào thủ đô, nhưng lúc đó tình hình đã hỗn loạn.
Nếu hắn nhập sớm hơn, có thể sẽ cứu vãn được cuộc khủng hoảng của thợ thủ công.
Khải An miêu tả kỹ hơn, kể về việc vải ren được sử dụng trong hoàng gia Phục Ân Linh.
Hứa Hinh Trang hứng thú thực sự.
"Nghe rất thú vị. Nếu đúng như em nói, ta sẽ thử tìm hiểu."
Khải An cười nhẹ.
"Nếu ngài làm được, em chắc chắn nó sẽ thành xu hướng."
Hứa Hinh Trang khẽ cười.
Trăng đã lên cao.
Hứa Hinh Trang đứng dậy, chỉnh lại áo choàng.
"Muộn rồi, ta không làm phiền em nữa. Nghỉ sớm đi."
Khải An gật đầu, tiễn hắn ra cổng.
Hứa Hinh Trang chợt dừng lại.
Hắn quay đầu, nhìn thẳng vào mắt Khải An, giọng nói trầm thấp:
"Băng Niệm, em thay đổi thật rồi."
Khải An không đáp.
Cậu chỉ khẽ cười.
Cậu vẫn là cậu.
Nhưng không còn là Băng Niệm của ngày xưa nữa.
Nhìn theo bóng dáng Hứa Hinh Trang khuất dần trong đêm, Khải An siết nhẹ cây trâm trong tay.
Có những món quà không phải dành cho mình, nhưng mình vẫn phải nhận.
Giống như số mệnh này vậy. Tiếc là, cậu không thể thay Băng Niệm đáp lại tình cảm của Hứa Hinh Trang được.