[ABO] Lá Thu Rơi Vào Lúc Hừng Đông

Chương 16: Ánh nhìn trong đêm

Chương 16: Ánh Nhìn Trong Đêm

Khải An vẫn đang tận hưởng chợ đêm, nhưng từ khi rời khỏi gian hàng l*иg đèn, cậu bắt đầu có một cảm giác kỳ lạ.

Có ai đó… đang nhìn cậu.

Ánh mắt ấy không lộ liễu, nhưng cũng không che giấu hoàn toàn.

Nó len lỏi giữa những ngõ ngách tối tăm của phố chợ, tựa như một con rắn đang rình mồi trong bóng tối, chờ đợi thời cơ thích hợp.

Khải An không quay đầu lại ngay, nhưng đôi mắt thoáng trầm xuống, nhịp tim đập chậm hơn một nhịp.

Hai hiệp sĩ theo phát hiện ra điều bất thường.

Cậu biết rõ, nếu phản ứng quá mạnh, có thể sẽ làm kẻ theo dõi giật mình bỏ chạy.

Vậy nên… cậu cứ tiếp tục đi như bình thường.

Nhưng cậu đã bắt đầu quan sát.

Khải An tiếp tục đi dạo quanh chợ, vờ như không để ý, nhưng thực chất đang thử tìm ra kẻ lạ mặt trong đám đông.

Hai hiệp sĩ cũng hiểu được và cảnh giác hơn.

Bước chân cậu chậm lại một chút, rồi dừng hẳn trước một quầy bán trang sức nhỏ.

Những viên đá quý được mài giũa cẩn thận, phản chiếu ánh sáng rực rỡ dưới ánh đèn.

Khải An giả vờ chăm chú chọn lựa, nhưng thực chất…

Cậu đang dùng tấm gương nhỏ trên quầy hàng để lặng lẽ quan sát phía sau.

Và rồi cậu bắt gặp một bóng dáng thoáng qua.

Một người mặc áo choàng đen, đội mũ trùm đầu.

Dáng người cao, hơi gầy, cử động rất nhẹ nhàng, gần như không phát ra tiếng động.

Hắn đứng ở rìa chợ đêm, cách cậu một khoảng khá xa, nhưng rõ ràng không phải là khách mua sắm bình thường.

Khải An nheo mắt, ngón tay siết nhẹ chiếc nhẫn bạc trên tay.

Kẻ này không đơn thuần là tò mò về cậu.

Cậu không muốn để lộ rằng mình đã phát hiện ra hắn.

Nếu hắn có mục đích thật sự, thì cậu cần dụ hắn ra khỏi chợ, tránh gây náo loạn không cần thiết.

Vậy nên, cậu khẽ nhíu mày, giả vờ như không thích món đồ trước mặt, rồi xoay người rời đi, hướng về một con hẻm nhỏ ít người qua lại.

Hai hiệp sĩ vẫn đi theo cậu.

Một người hạ giọng hỏi:

“Nhị thiếu gia, ngài có muốn quay về biệt thự không?”

Vị hiệp sĩ lên tiếng vì nhận thấy nguy hiểm.

Khải An cười nhẹ, lắc đầu.

“Không cần. Ta chỉ muốn tìm một nơi yên tĩnh hơn một chút.”

Cậu vẫn bước đi, nhưng ánh mắt đã trở nên sắc lạnh hơn.

Kẻ kia sẽ theo không?

Nếu hắn có ý đồ thực sự, hắn sẽ không bỏ qua cơ hội này.

Và quả nhiên…

Ngay khi cậu vừa rẽ vào con hẻm, tiếng bước chân rất khẽ vang lên phía sau.

Hắn đã mắc bẫy.

Ngay khi cậu và hai hiệp sĩ đi vào con hẻm, bóng đen phía sau cũng bước theo, nhưng ngay lúc đó...

Soạt!

Hai hiệp sĩ lập tức xoay người, tay đặt lên chuôi kiếm, chặn đường kẻ lạ mặt.

Khải An cũng quay lại, ánh mắt lạnh nhạt nhưng không giấu được tia tò mò.

Kẻ áo choàng đen đứng im.

Dưới ánh sáng lờ mờ của đèn đường, gương mặt hắn bị che khuất bởi mũ trùm, nhưng từ dáng đứng, cậu có thể cảm nhận được…

Hắn không hề sợ hãi.

Thậm chí, hắn còn tỏ ra bình tĩnh đến kỳ lạ.

Kỳ lạ đến mức Khải An khẽ nhíu mày.

Kẻ này là ai?

Sau một lúc im lặng, kẻ áo choàng đen chậm rãi cất giọng:

“Không ngờ em nhạy bén hơn anh tưởng.”

Giọng nói không có vẻ thù địch, nhưng lại mang theo một sự bí ẩn khó lường.

Là một giọng nam. Trầm, khàn nhẹ, nhưng không quá thô cứng.

Khải An khoanh tay, ánh mắt không hề dao động.

“Ngươi là ai? Theo dõi ta có mục đích gì?”

Kẻ áo choàng đen khẽ cười.

“Em không nhận ra anh à?”

Khải An thoáng chút lo lắng. Cách hắn gọi cậu và điệu bộ dường như hai người rất thân nhau. Khải An e sợ rằng mối quan hệ của Băng Niệm phức tạp đến mức mà cốt truyện game không đề cập đến.