Ba mẹ Giang nhìn nhau, cuối cùng vẫn đỏ mắt rời khỏi phòng, bây giờ chỉ còn lại hai người bọn họ. Giang Hách dựa vào giường bệnh, khoanh tay trước ngực, thản nhiên nói:
“Chúng ta chẳng có gì để nói cả.”
Lâm Mộc Du không vội, cậu kéo một chiếc ghế ngồi xuống. Từ lúc nghe tin Giang Hách bị tai nạn, cậu chưa kịp ăn gì đã vội đến chạy đến bệnh viện luôn, giờ dạ dày lại bắt đầu âm ỉ đau.
“Anh còn nhớ được bao nhiêu?”
Giang Hách bực bội: “Ha, hỏi hoài không thấy phiền à?”
“Em hỏi lại lần nữa, anh còn nhớ được bao nhiêu?” Lâm Mộc Du nhíu mày, giọng nói đanh lại. “Trả lời em.”
“Vừa thi đại học xong.”
Giang Hách không hiểu tại sao hắn lại phải trả lời Lâm Mộc Du, nhưng trong trí nhớ của hắn, Lâm Mộc Du chỉ là một đàn em kém một khóa, vì ngoại hình đẹp, thành tích tốt mà được nhiều người bàn tán. Chỉ là tính tình lạnh lùng, lúc nào cũng xa cách, một Beta như thế thì có gì mà kiêu ngạo?
Lâm Mộc Du rũ mắt xuống. Mười tám tuổi… Khi đó hai người họ còn chưa thân thiết. Nhìn thái độ của Giang Hách bây giờ, rõ ràng là chẳng thích cậu chút nào.
Thật phiền phức.
“Hôm nay em sẽ hỏi bác sĩ xem khi nào anh có thể xuất viện. Công ty vẫn cần anh xuất hiện một chút, không cần nói gì nhiều, chỉ cần có mặt là được.”
Lâm Mộc Du cảm thấy ngột ngạt, cậu đứng dậy định rời đi, nhưng vừa xoay người liền bị Giang Hách kéo lại. Lực tay của Alpha rất mạnh, khiến cậu suýt va vào giường bệnh:
“Giang Hách!”
“Cậu thật sự là Beta?” Giang Hách kề sát cổ Lâm Mộc Du, khẽ hít một hơi đầy nghi hoặc.
Lâm Mộc Du không biết Giang Hách đang phát điên cái gì, nhưng người này vẫn là bệnh nhân, cậu không thể nổi giận, đành phải nửa quỳ trên giường bệnh: “Đương nhiên.”
“Thật sao? Vậy cho tôi xem gáy cậu đi.” Giang Hách ngửa đầu nhìn chằm chằm vào gương mặt Lâm Mộc Du.
Lâm Mộc Du nghiến răng: “Được.”
Tóc cậu hơi dài, những lọn tóc phía sau che khuất một phần gáy. Cậu cúi đầu, kéo miếng dán ức chế xuống. Ngay khi lớp dán được gỡ ra, mùi pheromone đậm đặc của Alpha lập tức lan tỏa.
Trên gáy Lâm Mộc Du chi chít dấu vết cắn xé, nhìn vào cũng biết đối phương đã mạnh tay thế nào.
Khoảnh khắc miếng dán rơi xuống, Giang Hách lập tức xác nhận. Đúng là pheromone của hắn. Một Beta mà toàn thân lại mang hương vị của Alpha như vậy…
Không hiểu sao, sau khi nhận ra điều đó, trong lòng Giang Hách lại dâng lên một chút đắc ý. Một sự thỏa mãn không thể diễn tả bằng lời.