Nàng ngã xuống từ trên mái nhà, bắt đầu lăn xuống.
Na Tra, Ngộ Không, Dương Tiễn đồng thời bay qua, vẫn là Na Tra nhanh nhất, đỡ lấy Đường An.
"Nàng sẽ không chết chứ?"
Na Tra đặt Đường An xuống đất, dùng tay chọc chọc mặt Đường An.
"Sẽ không, Tôn Ngộ Không ta đã gạch sổ sinh tử ở địa phủ cho nàng rồi."
Dương Tiễn vẫn ổn trọng nhất. "Chắc là uy áp của Quan Âm Đại Sĩ vừa rồi khiến nàng bị chút thương tích, nghỉ ngơi hai ngày, bồi bổ thân thể chắc là tốt rồi."
Lời của hắn, Na Tra nghe lọt tai.
Thời gian hai ngày, Na Tra tìm hết yêu quái xung quanh Ngũ Hành Sơn đến.
Cái gì mà nhân sâm ngàn năm linh chi vạn năm, đều mang đến cho Đường An bồi bổ.
"Xì xụp~"
"Xì xụp~"
Đường An ngồi trên lưng ngựa đi đường, không hít vào kịp một cái, máu mũi lại chảy xuống.
Sắc mặt của nàng bây giờ, thật sự là đỏ đến phát tím.
Nếu không phải tên của nàng bị gạch từ trên sổ sinh tử, sợ là lúc này đã bồi bổ tới chết nàng.
Biết là nàng ăn đồ bổ quá nhiều, không biết còn tưởng rằng nhìn thấy mỹ nam nào.
"Cho ngươi." Na Tra cởi xuống một cái túi từ trên thắt lưng. "Đây là Đại Càn Khôn lấy từ long cung, bảo bối cũng đều ở bên trong."
Nói, Na Tra từ trong Đại Càn Khôn lấy ra một bảo giáp, do vảy rồng tạo thành, tản ra ánh sáng ngũ sắc, vô cùng đẹp mắt.
"Đây là Vạn Lân Giáp, mặc vào, phòng thân."
"Được rồi." Đường An tất nhiên không từ chối, nàng trừ lúc ngẫu nhiên làm phản, phần lớn thời gian vẫn là khá sợ, khá quý trọng mạng nhỏ.
Vạn Lân Giáp mặc lên người, không hề hiển hiện, lại bảo vệ chặt chẽ thân thể của nàng.
Đường An chỉ cảm thấy như thân thể đều tiếp xúc trong nước, còn là nước suối ấm. Ấm áp, vô cùng thoải mái.
"Vì sao ngươi không cho ta gϊếŧ Ngao Liệt?" Na Tra hỏi ra nghi ngờ trong lòng.
"Gϊếŧ Ngao Liệt chẳng phải là kéo thù hận cho ngươi sao, người ta chỉ là muốn thi công chức, tội không đáng chết."
"Ngươi xem, chúng ta không phải đổi những bảo bối này ra sao."
Na Tra ngược lại không quan tâm những thứ này, dù sao tên hung hãn như hắn này, không sợ nhất chính là đắc tội rồng.
"Còn nữa, không thể luôn để những thần tiên trên trời kia lừa chúng ta, không thể luôn là chúng ta đội nồi."
"Chúng ta cũng có thể lừa Ngọc Đế, lừa Như Lai, lừa Quan Âm Đại Sĩ."
"Con đường này, tội không đáng chết chúng ta liền cướp, để bọn họ quay về tìm hậu đài nhà mình cáo trạng đi thôi."
"Cho dù là lại đội nồi cũng không sợ, nợ nhiều không đè thân, đến lúc đó ghi sổ tính toán một thể là được."
Na Tra đánh giá Đường An, lại không nói gì, quay đầu tiếp tục đi đường.
Nếu theo tính tình của Na Tra, hắn nhất định là có thể gϊếŧ tuyệt đối không tốn sức đi độ hóa.
Nhưng sư phụ này nhìn có vẻ gan nhỏ, sợ máu tanh. Thôi được rồi, có thể không gϊếŧ thì tùy nàng cũng không có gì.
Dương Tiễn quay đầu nhìn về phía Đường An, "Sư phụ, còn chưa kịp nói, chuyện của xá muội, đa tạ sư phụ sớm báo cho."
"Tam Thánh Mẫu? Thế nào thế nào? Không có yêu đương não chứ? Không bị Lưu Ngạn Xương lừa chứ?"
Dương Tiễn nghĩ đến đây, sắc mặt hơi âm trầm.
"Ta đi thì vừa vặn gặp tên thư sinh kia mặt dày mày dạn bám ở Miếu Hoa Sơn Thánh Mẫu."
"Muội muội ta thật sự bị hắn lừa mất lý trí."
"Không thể nào? Không thể là não yêu đương! Không thể là não yêu đương!" Đường An không khỏi có chút khẩn trương, nàng không thích xem tiểu tiên nữ bị thư sinh vô lương lừa gạt văn.
Vẻ mặt của Dương Tiễn sáng sủa hơn một chút, "Sư phụ yên tâm, ta theo lời của ngươi nói với nàng, nàng liền giống như tỉnh táo lại, ném tên thư sinh kia bay ra ngoài."
"Còn nói đợi chúng ta kết thúc Tây Hành, muốn tự mình đến đây cảm ơn ngài."
"Không có thì tốt, không có thì tốt." Đường An vỗ vỗ ngực, không hít vào kịp một cái, máu mũi lại chảy xuống.
Dường như ngửi thấy mùi máu tanh, xung quanh đột nhiên truyền ra một tiếng cảnh báo của loại động vật yếu ớt.
Ba người Na Tra cũng dường như trong nháy mắt cảnh giác, vây quanh Đường An, bảo vệ như thùng sắt.
"Nhanh như vậy nạn thứ năm đã đến sao?"
"Không đúng, sao nghe giống tiếng hồ ly?"
"Không phải chứ, lần trước chỉ là nói, cái này thật sự có thể nhặt một con hồ ly tọa kỵ trên đường?"