Luna và Aisha đều là học sinh lớp dưới trực tiếp của đàn anh Bạch, vừa thấy anh đến, liền chủ động chào hỏi.
Bạch gật đầu đáp lại, cũng không nói thêm gì. Ngược lại là Tô Viên Viên, thứ nhất cảm thấy chột dạ, thứ hai cô và Bạch chưa từng tiếp xúc nhiều nên cũng không chủ động nói chuyện. Thay vào đó, anh đi theo hai người bạn của mình đi ra ngoài.
Nhưng vừa đi được hai bước, liền nghe Bạch hỏi với giọng không vui. " Thương thế của cô khỏi chưa? Có giấy xuất viện không mà rời khỏi phòng bệnh?"
Trong lời nói có chút châm biếm, dường như cố ý gây khó dễ cho Tô Viên Viên.
Tô Viên Viên nghĩ nghĩ, mới phát hiện người kia là người vừa mới cứu mình, ngay cả chào hỏi cũng không có, cho nên anh tức giận cũng là bình thường. Vì vậy, cô lịch sự cảm ơn Bạch, lại giải thích.
"Vết thương của tôi không đáng ngại. Tôi vẫn còn số việc phải làm ở nhà, nên về trước."
Nhưng Bạch không chịu nhượng bộ, vẫn nói với vẻ mặt lạnh lùng. "Lúc tôi tìm thấy cô, chân cô đã gãy, mặt mày cũng tái nhợt, trên người có rất nhiều vết thương. Nếu không phải kịp thời đưa cô vào phòng chữa trị, cô đã chết vì mất máu rồi. Biết rõ sức khỏe không được, còn muốn đi đến những nơi nguy hiểm, chỉ gây thêm phiền phức cho người khác!"
Tô Viên Viên nghe vậy cũng vô cùng kinh ngạc. Cô thực sự không ngờ mình lại ngã nặng như vậy, nhưng may mà có phòng chữa trị kia.
Có vẻ như Bạch nhìn thấu suy nghĩ của cô, lại lên tiếng. "Dịch dinh dưỡng trong khoang chữa trị chỉ có thể thúc đẩy quá trình tái tạo tế bào. Trước đây cô chưa từng sử dụng nên có thể xảy ra phản ứng đào thải miễn dịch. Cô cần phải ở lại bệnh viện để theo dõi. Nếu bây giờ về nhà, nhỡ có chuyện gì ngoài ý muốn xảy, chẳng lẽ muốn nhờ giáo sư Điền đưa cô đến đây lần nữa?"
Ánh mắt của anh sắc bén, khí thế áp đảo đến mức Tô Viên Viên cảm thấy có chút không thở nổi.
Tô Viên Viên không còn cách nào khác ngoài việc xin lỗi và thừa nhận lỗi lầm của mình, nhưng cuối cùng vẫn bị Bạch đuổi về phòng bệnh.
Đến phòng bệnh, Tô Viên Viên ngồi trên giường, cúi đầu, một lúc sau mới giật mình nói.
"Đàn anh Bạch của các cậu đúng là đồ gϊếŧ người!"
Nghe những lời này của cô, Aisha không nhịn được cười, nói. "Vì cậu không nghe lời của tụi tôi, nghe đàn anh Bạch dọa một lần, cậu liền ngoan ngoãn. Nhưng mà, tuy đàn anh nghiêm khắc, nhưng cũng là vì tốt cho cậu. Bình thường anh ấy không phải người tọc mạch như vậy, nhưng lần này tình hình của cậu quá nguy hiểm, cho nên mới nói như vậy. Theo lý mà nói, cậu nên cảm thấy vinh dự."
Luna nghe lời này, không khỏi nhìn về phía Tô Viên Viên.
Nhưng Tô Viên Viên lại vỗ ngực nói. "May mắn là tôi không phải là chuyên gia cơ giáp như cậu, nếu không tôi sẽ không thể đối phó với một đàn anh đáng sợ như vậy."
Nhưng Aisha lại nói. "Các cô gái trong khoa của cậu đều rất thời trang, xinh đẹp, giỏi ăn mặc. Vừa có cơ hội liền chạy đến khoa chúng tôi. Bọn họ đều muốn tìm một người bạn đời. Chỉ có cậu, Viên Viên, một kẻ lập dị. Đã hai tháng kể từ khi khai giảng rồi, cứ bận rộn trồng rau và học tập. Tôi tự hỏi, cậu không phải thích trẻ con sao? Tại sao lại bài xích những chàng trai trong khoa cơ giáp vậy? Cậu không nghĩ đến việc tìm bạn trai à?"
Tô Viên Viên nhất thời không nói nên lời, cũng không thể nói ra trong nguyên tác, Marysure đều tán tỉnh tất cả anh chàng đẹp trai trong khoa Cơ giáp, giống bạch liên hoa trong khoa Cơ giáp vậy. Có mối quan hệ không rõ ràng với nhiều bạn học nam.
Cốt truyện kia là cô viết, nhưng khi chuyện này đặt trên bản thân mình, Tô Viên Viên liền cảm thấy không ổn. Để tránh những hiểu lầm không đáng có, cô đương nhiên phải tránh xa đám con trai trong khoa cơ giáp.
Nhưng cái này không thể nói rõ trước mặt bạn bè được. Tô Viên Viên chỉ có thể giải thích một cách ngập ngừng.
"Tôi nghĩ việc tìm một người bạn đời trong trường học có vẻ hơi kỳ. Tại sao sinh viên chuyên ngành chăm sóc con non phải xác định bạn đời của mình trước khi tốt nghiệp? Tôi muốn sử dụng bốn năm đại học này để làm những việc khác, tìm một công việc phù hợp sau khi tốt nghiệp. Đợi thời điểm thích hợp, cũng không quá muộn để tìm một người bạn đời. Tôi cũng không bác bỏ quan điểm của những sinh viên khác về tình yêu, nhưng tôi cũng có kế hoạch cuộc sống của riêng mình."
Hơn nữa, cô còn bắt gặp một con gấu trúc con sống sờ sờ. Lúc này tâm trí của cô đều là hình ảnh con gấu trúc con, nào còn tâm tư nghĩ đến những thứ lông lá khác?
Tô Viên Viên thậm chí quyết định, cô không chỉ muốn học cách chăm sóc con non, mà còn muốn học thêm nhiều kiến
thức nữa.
Nếu thời đại này chưa biết đến sự tồn tại của loài gấu trúc, cô liền quyết định nghiên cứu sâu hơn về lĩnh vực này. Một ngày nào đó, cô muốn cho mọi người trong vũ trụ biết về loài gấu trúc.