Vì vậy, trước khi chính thức vào trường mẫu giáo, Đoạn Dư Lạc đã kết bạn với Lục Tinh Hách.
Hai đứa nhỏ thậm chí không hiểu ngôn ngữ của nhau, nói chuyện như ông nói gà bà nói vịt, thế mà lại vui vẻ cùng nhau về nhà.
Đúng vậy, về nhà Lục Tinh Hách.
Khi được các ông bố đưa lên xe của bố Lục Tinh Hách, Đoạn Dư Lạc không hề cảm thấy có gì không ổn, cậu bé chỉ muốn chơi đùa, thậm chí khi ngồi lên xe còn mở cửa sổ vẫy tay chào tạm biệt các ông bố và anh trai, ngọt ngào nói lời tạm biệt.
“Bái bai...”
Chiếc xe ô tô từ từ rời khỏi cổng trường.
Anh trai lo lắng ngẩng đầu nhìn các ông bố của mình: “Bố, sao lại để em trai đi nhà cậu ấy chứ? Như vậy rất nguy hiểm.”
“Đúng vậy, con nói sao lại thế chứ.” Bố xoa đầu con trai lớn, nhìn theo hướng chiếc xe rời đi: “Con biết nguy hiểm, nhưng em trai con không biết, kẹo của người lạ thì ăn, mũ của người lạ thì đội, bảo nó đi theo về nhà thì về nhà, con nói nó có ngốc không.”
Anh trai rõ ràng không hiểu ý bố mình, cau mày, vẻ mặt buồn rầu nhìn theo hướng chiếc xe rời đi: “Em trai ngốc như vậy sao lại còn cho em ấy đi chứ? Con muốn em trai.”
“Chờ đến khi nó khóc lóc không tìm thấy chúng ta thì nó sẽ biết không thể tùy tiện nhận lấy đồ vật và lợi ích từ người lạ.”
Anh trai trợn mắt: “Chẳng lẽ em trai gặp nguy hiểm sao!”
Bố nhún vai: “Cái đó thì phải hỏi xem người chú kia của bố lớn con có an toàn không, đây là ý tưởng tồi của bố lớn con.”
Anh trai tò mò nhìn sang bố lớn.
Rồi thấy bố lớn ấn đầu bố mình xuống: “Bố con hồi nhỏ cũng không có ý thức an toàn như vậy, bây giờ đến lượt em trai con như vậy không được dạy dỗ một chút, yên tâm đi, ông chú đó là anh trai của bạn thân bố, em trai con sẽ không có nguy hiểm, xem khi nào em trai con khóc , không tìm thấy chúng ta nó sẽ nhanh chóng sợ hãi.”
Lúc này, Đoạn Dư Lạc đang toàn tâm toàn ý hát và nhảy múa bài hát “Phép màu giáng lâm” hoàn toàn không biết mình sắp phải đối mặt với một bài kiểm tra về ý thức an toàn.
Từ ghế sau vọng lại tiếng hát ngọng nghịu và lạc giọng của một đứa trẻ, giọng điệu còn rất hào hứng nữa.
“Cơn bão mới đã xuất hiện... Làm sao có thể dừng bước...”
Đoạn Dư Lạc ngồi trên ghế ngồi dành cho trẻ em ở hàng ghế sau, dù có thắt dây an toàn cũng không thể ngăn cản cậu bé yêu thích bài hát này, dù không có nốt nào đúng, thậm chí còn kéo cả Lục Tinh Hách ngồi bên cạnh cùng hát.
Lục Tinh Hách bị kéo tay, là một fan của Ultraman, làm sao cậu lại chưa từng nghe bài hát chủ đề Ultraman bản tiếng Trung, nhưng cậu lại nhìn chằm chằm vào đứa trẻ nhỏ này, dường như có sức hấp dẫn lớn hơn cả bài hát chủ đề khiến cậu không thể rời mắt.
Lúc nãy bố đã lén nói với cậu rằng đứa trẻ nhỏ này không biết tự bảo vệ mình, người khác cho kẹo, cho mũ thì cậu bé bèn đi theo về nhà, đây là việc rất nguy hiểm, rất dễ bị kẻ xấu bắt cóc.
Cậu cũng nhận ra dường như mình chính là kẻ xấu đó, nhưng cậu chỉ đơn thuần muốn cho cậu bé món đồ mình thích nhất, muốn mời cậu bé đến nhà chơi.
Nhưng nếu đứa trẻ nhỏ xinh đẹp này bị người khác bắt cóc như vậy thì sao?
Điều đó không được.
Nếu là cậu thì chắc chắn là được.
“Sao cậu không hát?” Đoạn Dư Lạc hát không được nữa thì dừng lại, thấy Lục Tinh Hách cứ nhìn mình: “Tôi hát hay không?”
Lục Tinh Hách nghe thấy cậu bé nói chuyện với mình mới thu hồi sự chú ý, tưởng rằng cậu bé đang hỏi mình có biết hát không, dùng vốn từ tiếng Trung ít ỏi trả lời vụng về: “Tôi… ừm, không hay.”
“Hả?” Khuôn mặt nhỏ của Đoạn Dư Lạc lập tức rủ xuống, bĩu môi ôm lấy cánh tay mình, có vẻ hơi không vui, cậu bé buồn bã hỏi bố Lục Tinh Hách: “Chú ơi, cháu hát không hay sao?”
Lục Tinh Hách phát hiện ra đứa trẻ nhỏ lại không vui, phải chăng cậu lại nói sai điều gì rồi?
Clemens đang lái xe thấy chuyện vui không chịu nổi, ông ngẩng đầu nhìn qua gương chiếu hậu thấy vẻ mặt khó hiểu của con trai, nghĩ thầm lần này chắc chắn sẽ học tiếng Trung đàng hoàng rồi, ông cười nói: “Hay lắm.”
Rồi lại dùng tiếng Anh dịch lại cho con trai.
Lục Tinh Hách nghe bố dịch, lúc này mới hiểu Đoạn Dư Lạc hỏi cái gì, vội vàng giải thích: “You have a beautiful voice!”
Đoạn Dư Lạc không hiểu Lục Tinh Hách nói gì, cúi đầu đu đưa hai chân, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Hát hay như vậy mà nói không hay, còn nói những lời tôi không hiểu nữa, tôi muốn về nhà…”
“Zaurus, Tiga, Dyna, Gaia, Agul, Gauss, Justis, Reggio, Nexus, Noah.”
Đoạn Dư Lạc: “?” Cậu bé ngơ ngác nhìn Lục Tinh Hách.
Lục Tinh Hách vẫn tiếp tục nói: “Zoffy, Seven, Jack, Ace, Taro, Leo, Eddie, Ultra King, Astra, Udian, Gray, Pawat.”
Mắt Đoạn Dư Lạc lập tức mở to, thậm chí càng lúc càng sáng.
Lục Tinh Hách: “Leos, Seven 21, Max, Jeno, Mebius, Hikari, Cerro…”
Chỉ trong vòng hai phút ngắn ngủi, Lục Tinh Hách đã đọc cho Đoạn Dư Lạc nghe tất cả các tên tiếng Trung của Ultraman mà mẹ cậu đã dạy cậu thuộc lòng để kí©ɧ ŧɧí©ɧ cậu học tiếng Trung.
Đây là tiếng Trung duy nhất mà cậu nói chuẩn, chính là tất cả 68 cái tên Ultraman.
Cậu nhìn thấy ánh mắt ngưỡng mộ ngày càng nhiều của đứa trẻ nhỏ xinh đẹp này, cũng không hề có vẻ muốn khóc, chắc là đã được cậu dỗ dành rồi. Vào khoảnh khắc này, khát vọng học tiếng Trung đạt đến đỉnh điểm, hối hận vì hồi ở Đức không chịu học tiếng Trung đàng hoàng với mẹ.
Đoạn Dư Lạc nghe thấy rất nhiều tên Ultraman, biểu cảm cứ thế mà thay đổi, cậu bé đâu còn để ý đến việc hát hay hát dở nữa, đâu còn muốn về nhà nữa, cậu bé hào hứng nắm chặt nắm tay nhỏ, cho đến khi Lục Tinh Hách đọc hết tất cả các Ultraman.
“Wow!!!”
Trong xe vang lên tiếng thán phục ngọng nghịu của một đứa trẻ.
“Do you know how many Ultraman?” Lục Tinh Hách thấy cậu bé vui vẻ thì cười hỏi.
“68 Ultraman!” Đoạn Dư Lạc trực tiếp hào hứng, vỗ tay điên cuồng, cậu bé giơ tay về phía Lục Tinh Hách: “Dạy tôi, dạy tôi, dạy tôi đi... Tôi cũng muốn học...”
Bạn cậu bé có thể đọc thuộc lòng 68 Ultraman! Cậu bé nghe là biết rồi!
Đây là lần đầu tiên cả hai giao tiếp không bị cản trở.
Hỏi xem có cậu bé nào ở độ tuổi mẫu giáo nào có thể chống lại sức hấp dẫn của Ultraman, càng không thể chống lại cậu bé có thể đọc thuộc lòng tất cả các Ultraman.
Lục Tinh Hách thấy Đoạn Dư Lạc dang rộng vòng tay về phía mình, làm nũng như muốn ôm cậu, vậy là đang khen cậu sao? Cho rằng cậu đọc thuộc lòng hay? Vì vậy có hơi xấu hổ, vẫn là đưa người lại gần rồi dang tay ôm lấy đứa trẻ nhỏ.
Quả nhiên đứa trẻ nhỏ này thơm mùi kẹo ngọt, bé nhỏ ôm lên thực sự giống như một con búp bê nhỏ.
Cười thầm không hề đáng giá.
“Không cần ôm.” Tay Đoạn Dư Lạc còn chưa buông xuống đã bị ôm lấy, vẻ mặt ngơ ngác.
Lục Tinh Hách tưởng rằng cậu bé muốn mình ôm chặt hơn nữa, vì vậy ôm chặt hơn nữa, ừm... đứa trẻ nhỏ thật đáng yêu nha.
“Ui da!” Đoạn Dư Lạc bị ôm quá chặt nên mặt nhăn nhó, cậu bé cầu cứu nhìn Clemens đang lái xe: “Chú ơi, cứu cháu với!”
Clemens vẫn luôn để ý đến cậu con trai lịch thiệp đến mức không thể lịch thiệp hơn ở Đức đang ôm chặt người khác, ông nhịn cười nói: “Bennett, như vậy không lịch thiệp nha.”
Trẻ em còn nhỏ chưa có sự phân biệt giới tính, nhưng trong giáo dục của Lục Tinh Hách, dù đối phương là con trai hay con gái đều sẽ sử dụng phép lịch sự, nhưng rõ ràng là cậu nhóc này khi gặp đứa trẻ nhỏ đã vứt bỏ hết những phép lịch sự học được ở Đức rồi.
Lục Tinh Hách nghe thấy tiếng Đoạn Dư Lạc trong lòng mình, buông ra thì thấy mặt đứa trẻ nhỏ đỏ bừng, giống như quả táo vậy, có vẻ hơi không vui, sờ sờ gáy: “Tại Tại, sorry.”
“Đã nói rồi tên tôi là Tể Tể, không phải là Tại Tại!” Đoạn Dư Lạc cũng không để ý đến cái ôm chặt này lắm, chỉ là hơi để ý đến việc Lục Tinh Hách gọi cậu bé là "Tại Tại", cậu bé giơ một ngón tay lên.
Nghiêm túc sửa lại: “Là Tể…Tể.”
“Ok, Tại Tại.” Lục Tinh Hách nghiêm túc học hỏi.
Đoạn Dư Lạc nghe thấy cậu lại gọi mình là Tại Tại, biểu cảm có chút do dự, sau đó như nghĩ ra điều gì đó, mắt sáng lên, cậu bé vỗ tay một cái: “Tôi biết rồi! Tôi có thể dạy cậu nói tiếng phổ thông, cậu cứ dạy tôi cách nói tiếng Anh về những Ultraman khác, được không?”
Lục Tinh Hách không hiểu câu dài như vậy, gọi một tiếng "dad" để cầu cứu.
Clemens dịch lại cho con trai, tiện thể khuyên cậu nên học tiếng Trung đàng hoàng, nếu không thì sẽ không hiểu đứa nhỏ đáng yêu này nói gì: “Nếu con gặp được crush mà không kịp bày tỏ tình cảm thì thật đáng tiếc, lỡ như con cũng là crush của đối phương thì sao?”
Nói xong ông nhìn qua gương chiếu hậu muốn xem phản ứng của con trai.
“Được.” Lục Tinh Hách vẫn nhìn chằm chằm vào Đoạn Dư Lạc.
Đoạn Dư Lạc nghe thấy câu “Được” ngọng nghịu này lại cười ngã trên ghế, tay bị nắm cũng không giãy ra.
Lục Tinh Hách nhìn đứa trẻ nhỏ cười không ngừng này, luôn nắm lấy tay cậu bé, sợ cậu bé ngã xuống, dù dây an toàn đã thắt đàng hoàng. Lúc nãy bố đã dặn dò rồi, đứa trẻ nhỏ không có ý thức an toàn, nếu lỡ ngã thì không tốt.
Vì vậy nắm lấy bàn tay nhỏ của đối phương từ đầu đến cuối không hề buông ra.
Đứa nhỏ thật sự rất lo lắng.
Clemens cười thu lại tầm nhìn, quả nhiên, đứa trẻ nhỏ đáng yêu này có thể mở được miệng vàng của cậu con trai trầm tính này của ông.
Tình cảm của trẻ con nảy nở nhanh chóng, chơi đùa một lúc ở trường mẫu giáo, cộng thêm hai người nói chuyện như gà với vịt trên xe, gần như không cần làm gì cả đã chơi đùa cùng nhau bằng ngôn ngữ hình thể, tình cảm tốt đến mức nắm tay nhau, dù có hai chiếc ghế ngồi dành cho trẻ em cũng không thể ngăn cản sự thân thiết của họ.
Chiếc xe từ từ lái vào khu biệt thự.
Những người bảo vệ mặc đồng phục chỉnh tề đứng ở trạm gác, nhìn thấy chiếc xe quen thuộc lái vào thì lập tức đứng nghiêm chào.
Khu biệt thự rộng lớn có vị trí đắc địa dựa núi ven sông, tầm nhìn bao quát 360 độ biển trời, cây xanh tươi tốt, đường vào khu biệt thự từ cổng lớn hai bên là những cây cổ thụ cao lớn như đang dệt nên một tấm lưới chắn mây mù, mơ hồ nhìn qua kẽ lá có thể thấy vùng biển không xa.
“Wow…” Đoạn Dư Lạc nằm sấp trên cửa sổ nhìn khu biệt thự phát ra tiếng thán phục, rồi nhìn về phía Lục Tinh Hách đưa ra lời mời chân thành: “Nhà cậu lớn quá, nhà tôi cũng lớn lắm, cậu có muốn đến không?”
Lục Tinh Hách nghiêm túc nghe câu nói này, sau khi nghe thấy lời nhắc nhở của bố thì ánh mắt sáng lên đôi chút, lại tự giữ sự dè dặt, lễ nghi cần có vẫn phải có, đừng để lộ vẻ như rất rất muốn đi, quá nhiệt tình dễ mất lễ độ.
Ngay khi Clemens cho rằng con trai luôn dè dặt và lễ phép của mình sẽ từ chối, thì bên tai vang lên giọng nói nghiêm túc và trang trọng của con trai mình:
“Yes i do.”
Clemens nhìn qua gương chiếu hậu, thấy con trai đang vuốt ve nửa cái đuôi khủng long đặt bên cạnh mình, thậm chí bông gòn còn bay lên, nhưng lại vô cùng trân trọng.
Ồ.