Đừng Tin Lời Nói Của Trai Thẳng

Chương 17

"Được nha, vậy mà không phủ nhận!" Hướng Nam kêu lớn một tiếng, lập tức gây chú ý của những người khác, "Bên ngoài thật sự có hồ ly tinh?"

Trong điện thoại lập tức ồn ào lên.

Tần Dặc cảm thấy đám đàn ông này giống như chim sẻ, ồn ào đến đau đầu, anh ta trực tiếp cúp điện thoại, hỏi Niểu Niểu địa chỉ.

Cùng lúc đó, Thẩm Độ nắm tờ giấy này đứng ở cửa, cảm thấy mình có phải nghĩ nhiều rồi không.

Không thể là gay nào cũng có ý với cậu chứ?

Nhưng không có ý thì sẽ nắm tay cậu sao? Sẽ cho cậu phương thức liên lạc sao?

Đem những suy nghĩ lung tung rối loạn trong đầu ném đi, Thẩm Độ vào cửa, ném tờ giấy vào trong ngăn kéo dưới tivi, xắn tay áo lên chuẩn bị bắt đầu thu dọn đồ đạc.

Nói là chuyển nhà, trên thực tế đồ đạc mang theo cũng không có bao nhiêu, đồ đạc vốn có của căn nhà này cũng đầy đủ, nhưng không phải phong cách cậu thích. Thừa dịp gần đây có thời gian, Thẩm Độ quyết định mua một ít đồ mới trang trí lại nhà cửa.

Chỉ là bây giờ hơi muộn rồi, muốn làm gì khác cũng không kịp.

Cậu chỉ đơn giản thu dọn phòng ngủ và phòng làm việc, những thứ khác định ngày mai tính tiếp.

Vội vàng tắm rửa xong, Thẩm Độ xách đồ ăn ngoài ngồi trước máy tính, đăng nhập Cool Cat TV, ở phần tin nhắn gửi tin nhắn cho 【Tình ý trong mộng】.

【Deep°: Có đó không, lát nữa có rảnh chơi game không】

Đầu dây bên kia, Tần Dặc vừa ngồi xuống ghế lô, thợ xăm Hạ của tiệm đang rót rượu cho anh ta, điện thoại trong túi rung lên.

Anh vốn không muốn xem, nhưng nghĩ đến vừa rồi đã cho Thẩm Độ số điện thoại, vẫn lấy điện thoại ra.

Mở ra xem, có chút bất ngờ.

Thẩm Độ không liên lạc với anh ta, 【Deep°】 liên lạc với anh.

Hướng Nam ba hoa nói.

Hơi quay đầu, liền nhìn thấy anh trai của anh ta đang hơi cúi đầu xem điện thoại, hơi nghiêng người, nhìn vẻ mặt đó, giống như đang nghe, lại giống như không có.

"Anh, anh có nghe không..."

Anh ta thật sự rất thích tác phẩm này, cho nên hy vọng nhận được sự công nhận của Tần Dặc.

"Anh xem chỗ này này, em đổi thành một loại cánh khác, tham khảo đồ án phượng hoàng..."

Hướng Nam còn muốn nói tiếp, Tần Dặc lại đột nhiên đứng dậy, không nặng không nhẹ đυ.ng vào khuỷu tay anh ta.

Hướng Nam ngẩng đầu lên, có chút mờ mịt: "Anh Tần?"

"Mọi người." Tần Dặc nâng ly rượu đã rót đầy, chất lỏng trong suốt theo động tác của anh hơi tràn ra một chút, rơi trên mấy ngón tay thon dài xinh đẹp: "Tôi còn có chút việc, đi trước một bước."

Nói xong, đem ly rượu trong tay uống cạn.

Những người khác kinh ngạc: "Lại có việc?"

"Anh mới ngồi xuống bao lâu, vừa đến đã đi?"

"Thật sự có việc." Tần Dặc áy náy cười cười, cúi người cầm điện thoại trên bàn lên, thấp giọng nói với Niểu Niểu: "Hôm nay bữa này cũng tính vào sổ của tôi."

"Mọi người chơi vui vẻ, sáng mai tôi mời bữa sáng."

Tần Dặc sải bước chân dài rời đi.

Hướng Nam lắc lắc iPad trong tay, lớn tiếng nói: "Này, vậy bản vẽ này của em rốt cuộc có được không!"

"Cậu gửi lại cho tôi." Đối phương để lại câu này, đầu cũng không quay lại.

Hướng Nam ôi một tiếng, quay đầu, đem rượu coi như nước ngọt uống, lập tức bị đắng đến mức liên tục nhổ ra mấy cái, mấy tên bợm rượu bên cạnh liền cười ha ha anh ta.

Niểu Niểu đưa cho anh ta một tờ giấy, quay đầu nhìn bóng lưng vội vàng biến mất của Tần Dặc, không khỏi lo lắng nói: "Sẽ không xảy ra chuyện gì chứ."

Sao lại gấp như vậy.

Hướng Nam lau miệng: "Cậu hỏi tôi tôi hỏi ai?"

"Đương nhiên." Niểu Niểu đương nhiên nói, "Ở đây chỉ có cậu và anh Tần quan hệ thân thiết nhất."

Hướng Nam coi như là nửa đồ đệ của Tần Dặc. Tần Dặc người này nhìn có vẻ lạnh nhạt, trên thực tế cũng thật sự lạnh nhạt, mặc dù trên miệng sẽ cùng bọn họ nói đùa, nhưng sự xa cách và thờ ơ trong cốt tủy lại là không cách nào che giấu được.

Hướng Nam ít nhiều biết được chút ít về bối cảnh gia đình của Tần Dặc, không lo lắng lắm: "Chắc là không có việc gì đâu."