Đương nhiên, nàng không nói đến thân phận trước đây của mình, chỉ đơn giản giới thiệu tên, số người trong nhà và nơi họ đang ở hiện tại.
Vừa nghe nàng ở trong gian nhà đá, hai phụ nhân lập tức lộ ra ánh mắt vô cùng hâm mộ. Căn nhà đó xây rất kiên cố, đáng tiếc lại quá nhỏ, nhà các nàng có bảy tám người nên không thể đổi sang ở được, mà lão thôn trưởng cũng không cho phép đổi chỗ.
“Trước khi tới đây, gia bảo huynh đệ có dặn rằng nếu có gì không rõ có thể sang hỏi thăm hàng xóm, nên ta mặt dày qua đây làm phiền một chút. Không biết hai vị đại tỷ xưng hô thế nào?”
“Trong thôn đều gọi ta là lão Ngưu thẩm, còn đây là con dâu cả của ta, Thúy Phương.”
“Cái gì?! Thẩm nhi ngươi vậy mà đã là bà bà rồi sao? Ta thật sự không nhìn ra đó nha! Vừa mới bước vào, ta còn tưởng hai vị là chị em dâu đấy.”
Ân Hoài Tịch tỏ vẻ ngạc nhiên, ánh mắt tràn đầy chân thành. Lão Ngưu thẩm nghe vậy, nụ cười trên khóe môi cũng không giấu nổi, sống lưng vô thức thẳng lên.
Ai mà không thích người khác khen mình trẻ chứ?
“Ân nha đầu, ngươi thật biết nói chuyện.”
Vừa nãy còn khách sáo, giờ lão Ngưu thẩm đã nhiệt tình hơn hẳn, làm một bên Thúy Phương cũng phải ngạc nhiên.
Mọi chuyện sau đó diễn ra thuận lợi hơn nhiều. Trong lúc vá lưới cá, mẹ chồng nàng dâu vừa làm vừa kể cho Ân Hoài Tịch nghe về con người và cuộc sống trong thôn. Đợi đến khi hỏi han gần đủ, Ân Hoài Tịch đứng dậy định cáo từ thì bỗng nhiên, tiểu oa nhi đang nghịch bùn bên cạnh đột nhiên ôm cổ họng, giãy giụa dữ dội.
“Tiểu Ngưu, con sao vậy?!”
“Tiểu Ngưu! Đừng dọa bà nội!”
Thằng bé không thể nói ra tiếng, khuôn mặt mỗi lúc một đỏ bừng, rõ ràng đang rất nguy hiểm!
Ân Hoài Tịch vừa nhìn đã biết thằng bé bị nghẹn, lập tức gạt hai người lớn đang hoảng loạn sang một bên rồi nhanh chóng ôm lấy đứa trẻ.
“Ta biết y thuật, để ta làm!”
Một câu này khiến mẹ chồng nàng dâu đang định phát hoảng bỗng bình tĩnh lại đôi chút. Hai người lo lắng nhìn Ân Hoài Tịch đặt tiểu oa nhi đứng trên mặt đất, bản thân nàng đứng phía sau, hai tay vòng ra trước ôm lấy bụng nó, nắm chặt tay rồi ấn mạnh vài lần.
Chỉ chốc lát sau, đứa bé liền phun ra một đống nhỏ thứ gì đó.
Vừa thoát khỏi nguy hiểm, tiểu oa nhi hoảng sợ khóc òa lên. Thúy Phương vội vàng bế con lên dỗ dành: “Không khóc, không khóc, không sao rồi.”
Ân Hoài Tịch cúi xuống nhìn thứ vừa rơi ra, cau mày nói: “Là một miếng thịt nghêu, với hắn thì miếng này hơi to quá.”
Thằng bé này trông chỉ khoảng hai tuổi, đến một hạt đậu phộng còn phải cẩn thận khi ăn, huống hồ lại là cả miếng thịt nghêu lớn thế này.
Lão Ngưu thẩm nuốt nước bọt, giải thích: “Trong thôn không có nhiều thứ ngon, ngày thường chúng ta hay luộc thịt nghêu rồi phơi khô, để dành làm đồ ăn vặt cho bọn trẻ. Ai cũng ăn như vậy cả.”
Nhưng sao đến lượt cháu bà thì lại xảy ra chuyện chứ!
“Dù sao cũng không thể chủ quan, Tiểu Ngưu vẫn còn nhỏ, những thứ khó nhai lại to thế này thì tốt nhất đừng cho nó ăn. Ngoài ra, tay nó cũng cần được rửa sạch trước khi cầm đồ ăn nữa.”
Vốn là bác sĩ, Ân Hoài Tịch lập tức nhập vai, dốc hết một tràng dài về cách chăm sóc trẻ nhỏ.