Chu đại nương cười cám ơn, nhìn vẻ mặt đối phương thoáng hiện nét xem thường liền không để tâm, xoay người đi về phía hẻm Thanh Phong.
Đến nơi, bà trông thấy một cánh cửa sơn trắng trang nhã nhưng lại chẳng nhận ra chữ trên biển hiệu. Nhìn lục lạc lay động vang lên tiếng thanh thúy, bà vẫn không chắc chắn, bèn quay sang hỏi người bán hàng rong bên cạnh:
“Bà chị à, đây có phải hiệu cầm đồ Đường gia không?”
Người bán hàng rong đáp: “Đúng vậy, bà quả là may mắn, hôm nay vừa khai trương trở lại. Bất quá, bây giờ đổi tên thành… Như Ý cầm đồ.”
Các bà vẫn thấy lạ lẫm với cái tên này, chỉ là nghe một tiểu tử lanh lợi trong thôn nói vậy.
“À ra vậy, đa tạ bà chị.” Chu đại nương nói lời cảm tạ, rồi nhanh chóng bước vào trong tiệm.
…
Bên ngoài, mấy người bán hàng rong tiếp tục bàn luận.
“Không ngờ hiệu cầm đồ này vẫn có thể mở lại, còn đổi cả danh xưng. Nhưng ta nhìn vào vẫn thấy chủ nhân trước kia, chỉ là từ lão chưởng quầy đổi thành thiếu chưởng quầy.”
“Không biết vị tiểu chưởng quầy này có làm nên chuyện hay không. Trước kia Đường chưởng quầy làm ăn có tiếng lương thiện, ai nấy đều tin tưởng.”
“Bà nói sai rồi, ta thấy người đứng quầy hôm nay là đại tiểu thư của Đường gia.”
“Cư nhiên là một nữ tử đương gia…”
Bên trong tiệm, Đường Nguyệt đang ngồi sau quầy, vừa thủ quầy vừa tranh thủ đọc sách. Đột nhiên, cô nghe thấy tiếng động, liền ngẩng mắt nhìn lên, liền thấy một phụ nhân vận áo vải thô, dáng vẻ có chút gầy guộc, bước thẳng vào.
Người nọ đi đến trước quầy, hơi khom lưng, giọng nói cũng có phần dè dặt:
“Chưởng quầy, vật này ngài xem có thể cầm được bao nhiêu bạc?”
Chu đại nương từ trong tay áo lấy ra một túi vải cũ, mở ra, rồi cẩn thận móc ra một chiếc trâm cài đầu, đưa qua quầy.
Đường Nguyệt đón lấy, trước tiên cẩn thận quan sát một phen, rồi mới chậm rãi cất lời:
“Chiếc trâm này nhìn qua đúng là làm từ vàng, nhưng niên đại đã lâu, đại nương xem, cả thân trâm lẫn đầu trâm đều đã bị mài mòn ít nhiều.”
Chu đại nương nghe vậy liền không nhịn được mà vội cãi lại:
“Làm sao có thể? Ta vẫn bảo quản rất tốt…”
Đường Nguyệt khẽ mỉm cười, lắc đầu nói:
“Hơn nữa, kiểu dáng này cũng đã lỗi thời, cho dù có mang đến tiệm trang sức, chưởng quầy bên ấy e là cũng sẽ chê bai vài câu, có thu nhận thì giá cũng phải giảm đi phân nửa.”
Vừa nói, cô vừa cầm trâm cài thử lên bàn đá vàng, nhẹ nhàng cắt xuống một đường để kiểm tra chất liệu, lại đưa mắt so màu sắc, sau đó lấy kéo cắt nhẹ một góc đáy trâm, quan sát bên trong. Một lát sau, nàng mới gật đầu kết luận:
“Vàng này đúng là thật, nhưng chỉ tầm tám phần thuần.”
Sau đó, nàng đem trâm đặt lên cân tiểu ly, tính toán sơ qua, rồi mới nhẹ giọng nói:
“Đại nương, chiếc trâm này ta thu, giá tốt nhất có thể đưa ra là một lượng bạc.”
Chu đại nương nghe vậy, không khỏi kinh ngạc, ánh mắt tràn đầy hoài nghi:
“Sao lại thấp đến thế? Tiệm trang sức bên kia báo giá những một lượng rưỡi.”