Mễ Uyển Giai nhìn Nhan Hoạ một lượt, sau đó dời mắt sang số thực phẩm trên bàn, tò mò hỏi:
“Những thứ này là gì vậy?”
“Đây chính là loại thực phẩm mà cô gái trẻ đã nhắc tới, có thể thay thế dịch dinh dưỡng sao?”
Vừa dứt lời, chưa kịp để Mễ Minh hay Nhan Hoạ lên tiếng, Mễ Uyển Giai đã trực tiếp đưa tay lấy một miếng thịt khô và cho vào miệng.
Vị cay nồng và đậm đà lập tức lan tỏa trên đầu lưỡi, cùng với đó là luồng năng lượng nhẹ nhàng truyền đến. Một tia kinh ngạc lóe lên trong đáy mắt Mễ Uyển Giai.
"Đại tiểu thư, sao cô có thể tùy tiện..."
Mễ Minh sững sờ trước hành động của cô.
"Chú Minh, những thứ này đã được thử qua, sẽ không có vấn đề gì đâu."
Mễ Uyển Giai nhìn nửa miếng thịt khô còn lại trong tay, thoáng trầm ngâm, sau đó nở nụ cười.
"Hơn nữa, tôi cảm thấy rất có thiện cảm với vị tiểu thư này. Cô ấy không giống kiểu người lừa đảo."
Mễ Minh hoàn toàn không có cách nào với Mễ Uyển Giai, ông chỉ có thể thở dài, lộ ra vẻ bất đắc dĩ.
"Đại tiểu thư, cô..."
"Chú Minh, hay là chú cũng thử một chút đi. Những thứ này có vị rất ngon."
Mễ Uyển Giai cười càng sâu hơn, nhìn sang Nhan Hoạ rồi nói:
"Tôi thật không ngờ, lại có người có thể chế tạo ra thực phẩm thay thế dịch dinh dưỡng."
"Vừa ngon miệng, vừa bổ sung năng lượng, thậm chí còn có thể làm dịu tinh thần lực."
Nhan Hoạ đứng thẳng lưng, bình tĩnh hỏi:
"Vậy, ý của Mễ gia là thế nào?"
So với sự do dự của Mễ Minh, Mễ Uyển Giai đưa ra quyết định nhanh hơn rất nhiều so với dự liệu của Nhan Hoạ.
"Đương nhiên, thật hy vọng chúng ta có thể hợp tác tốt đẹp."
Thật khó có thể tưởng tượng, một cô gái như vậy lại bị hủy hôn và chịu tổn danh tiếng. Mà tất cả những gì cô ấy nhận được trong suốt những năm qua, chỉ toàn là những tin đồn ác ý.
Ánh mắt Nhan Hoạ thoáng trầm xuống. Cô liếc nhìn Mễ Minh với chút nghi ngờ, nhưng khi đối diện với ánh mắt ôn hòa của Mễ Uyển Giai, cô khẽ gật đầu, nói:
"Hợp tác vui vẻ."
Mễ Uyển Giai lấy quang não của mình ra và hỏi:
"Tôi là Mễ Uyển Giai, không biết có thể kết bạn trên quang não với cô được không?"
"Tôi là Nhan Hoạ, nhưng rất tiếc, tôi không có quang não, nên không thể kết bạn với cô được."
Nhan Hoạ thẳng thắn nói.
Ở Thất Đại Tinh, không có quang não cũng không phải chuyện hiếm gặp. Mễ Uyển Giai khẽ cười xin lỗi với Nhan Hoạ, sau đó cả hai bắt đầu bàn bạc về kế hoạch hợp tác.
Điều khiến Nhan Hoạ ngạc nhiên là, cô vốn nghĩ rằng Mễ Uyển Giai sẽ muốn giữ quyền chủ động cho Mễ gia.
Nhưng trái lại, Mễ Uyển Giai đề nghị nhà họ Mễ đầu tư giúp Nhan Hoạ mở một xưởng sản xuất thực phẩm, nhà họ Mễ sẽ tham gia chia lợi nhuận, nhưng không can thiệp vào bất kỳ quyết định nào của cô.
Mễ Minh kịch liệt phản đối chuyện này, nhưng cuối cùng vẫn không lay chuyển được quyết định của Mễ Uyển Giai.
Nhan Hoạ cũng lấy toàn bộ thực phẩm trong thiết bị không gian ra, Mễ Uyển Giai cũng hứa sẽ dùng chúng để hỗ trợ tạo đà quảng bá.
Trước khi rời đi, Mễ Uyển Giai còn đặc biệt sai người mang đến một chiếc quang não cho Nhan Hoạ, nói rằng để tiện liên lạc.
Việc mở một xưởng thực phẩm có vô số vấn đề cần xử lý, có quang não sẽ giúp mọi chuyện thuận tiện hơn rất nhiều, nên Nhan Hoạ không từ chối. Sau khi thêm bạn, cả hai đồng ý hẹn liên hệ qua quang não, sau đó Nhan Hoạ rời khỏi Mễ Thị Phách Mại Hành.
Sau khi cô rời đi, Mễ Minh cuối cùng cũng không nhịn được, lo lắng nói:
"Đại tiểu thư, sao cô có thể đưa ra điều kiện hợp tác như vậy chứ?"
Nhưng Mễ Uyển Giai vẫn giữ dáng vẻ dịu dàng như trước. Cô nhìn những thực phẩm còn trên bàn, chậm rãi nói:
"Chú Minh, chú cũng thấy biểu hiện của cô ấy rồi đấy. Một người có năng lực và đầu óc như vậy, sớm muộn gì cũng sẽ nổi bật."
"Dùng một chút điều kiện này để đổi lấy thiện cảm của cô ấy với Mễ gia, rất đáng giá."
Thấy cô nói vậy, Mễ Minh còn định nói gì đó, nhưng cuối cùng chỉ thở dài.
"Nếu đại tiểu thư đã quyết định, tôi cũng không thuyết phục thêm. Nhưng chuyện này ở chỗ gia chủ e rằng sẽ hơi phiền phức."
"Tôi sẽ nói với cha, chú Minh không cần lo lắng."
Mễ Uyển Giai đứng dậy, thu tất cả thực phẩm trên bàn vào thiết bị không gian, sau đó quay sang nhìn Mễ Minh.
"Thời gian cũng không còn sớm, cha đang đợi tin từ tôi. Chú Minh, tôi đi trước đây."
---
Sau khi trở về nhà, Nhan Hoạ kể sơ qua mọi chuyện cho Nhan Hồng An nghe.
Ông nhìn cô với vẻ mặt tràn đầy tự hào, gật đầu nói:
"Hoạ Hoạ thật sự đã trưởng thành rồi. Trước đây có lẽ chúng ta đã quá lo lắng."
"Đúng rồi, Hoạ Hoạ, cho ta xem quang não của con nào."