Nghĩ đến hướng bọn họ đi tới, Lý Việt hỏi: "Các ngươi là người sống sót ở thôn phía trước sao?"
Lý Kình Lương xuống ngựa: "Đúng vậy, các vị là người nơi khác tới sao?
Cảnh Hạc Huyền ném một viên huyền tinh tới: "Ta có chuyện muốn hỏi ngươi."
Lý Kình Lương vô thức bắt lấy, nếu từ chối thì thật là giả tạo, thế nên hắn cười nói: "Ta sẽ nói hết những gì ta biết."
Cảnh Hạc Huyền: "Có chuyện gì xảy ra với đám thây ma ở Thanh Thành vậy? Ngươi có phát hiện ra điều gì bất thường không?"
Sắc mặt Lý Kình Lương thay đổi, những người đồng hành khác nghe vậy cũng xuống ngựa, đứng thành từng đôi, ba người bên cạnh.
Từ Oánh Oánh lén nhìn Cảnh Hạc Huyền và ba người kia, bọn họ đều mặc quần áo tối màu giống nhau, cao lớn, chân dài, tóc buộc gọn gàng.
Đặc biệt là nam nhân đứng đầu trong nhóm, chàng rất tuấn tú, với đôi mắt sâu trông đặc biệt mê hoặc.
Bất kỳ ai có con mắt tinh tường đều có thể nhận ra rằng chàng chắc chắn là quân nhân, chắc chắn là một nhân vật cấp tướng.
Từ Oánh Oánh lại liếc mắt nhìn Cảnh Hạc Huyền, cảm thấy nói chàng là tướng quân cũng hoàn toàn chính xác.
Ả chủ động tiến lại gần, vẻ mặt lo lắng: "Huynh cũng bị thây ma tấn công sao? Chúng ta cũng bị tấn công vài ngày trước."
Cảnh Hạc Huyền liếc nhìn ả, sắc mặt lạnh lùng, không nói gì.
Lý Việt tốt tính cười nói: "Đúng vậy, quá nguy hiểm. Lũ thây ma ở đây lúc nào cũng kỳ lạ như vậy sao?"
Bị phớt lờ, sắc mặt Từ Oánh Oánh cứng đờ, may mắn Lý Việt đã đưa bậc thang cho ả bước xuống, miễn cưỡng nở nụ cười: "Đương nhiên không phải, gần đây mới bắt đầu như vậy."
Lý Việt nghĩ đến con Huyết thi kia, hỏi: "Cô nương có biết nguyên nhân không?"
Không ngờ Từ Oánh Oánh gật đầu: "Đương nhiên biết!"
Lý Việt quay lại nhìn Cảnh Hạc Huyền với vẻ mặt ngạc nhiên và vui mừng.
Hai người kia cũng nhìn nhau.
Thấy vậy, Lý Kình Lương cũng tiến lên, vẻ mặt và giọng điệu rất ôn hòa: "Chuyện này rất dài dòng, cũng đã muộn rồi. Nếu các vị không ngại, tối nay đến làng chúng ta nghỉ tạm nhé?"
Lời câu dẫn của Từ Oánh Oánh đã rõ ràng, nhưng suy nghĩ của Lý Kình Lương lại còn trực tiếp hơn.
Trong thời gian ngắn, thôn liên tiếp mất đi hai cao thủ là Thi Linh Dao và Giang Hằng, hiện tại chỉ có một mình hắn quản lý thôn, nhưng rất nhiều người được hai người kia cứu ra, không mấy tin tưởng hắn.
Ngoài ra, Từ Oánh Oánh ở trong thôn có tiếng xấu, hiện tại bọn họ ở bên nhau, người trong thôn đối với bọn họ rất kháng cự, nếu như lúc này bọn họ có thể hấp dẫn một ít người mạnh mẽ tiến vào, thì bọn họ cũng có thể áp chế phản ứng dữ dội trong thời gian này.
Lý Việt liếc nhìn Cảnh Hạc Huyền, mỉm cười gật đầu: "Vậy thì làm phiền ngươi vậy."
Cả nhóm tiến về phía thôn với nhiều suy nghĩ khác nhau trong đầu.
Thôn được xây dựng kiên cố, bố trí phòng thủ hợp lý, có thể thấy người dân sống ở đây rất cẩn thận trong việc duy trì nó.
Họ ngồi xuống một căn phòng khá rộng và có người mang nước nóng đến cho họ.
Từ Oánh Oánh ngồi chéo đối diện Cảnh Hạc Huyền, ả ngượng ngùng nhìn Cảnh Hạc Huyền lạnh lùng, tiếp tục chủ đề trước đó.
"Thanh Thành trước kia không phải như vậy, tuy rằng tràn ngập thây ma, nhưng sau khi tìm kiếm vật tư, chúng ta vẫn có thể an toàn ra ngoài. Không giống như bây giờ, vừa vào liền bị thây ma đuổi theo."
Lý Việt hỏi: "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
Từ Oánh Oánh nghe vậy khẽ thở dài, đôi mắt đỏ hoe: "Đều là lỗi của ta..."
Lâm Nham: "Hả?"
Hắn nhìn từ trên xuống dưới nữ nhân trẻ tuổi đối diện. Cũng khá xinh đẹp. Một nữ nhân như vậy có thể gây ra sự thay đổi cho thây ma sao?
Và! Cứ như vậy, trong chớp mắt thấy ả khóc làm da đầu của hắn tê dại.
Nữ nhân khóc là phiền phức nhất.
May mắn, Từ Oánh Oánh chỉ nghẹn ngào một lát rồi tiếp tục kể lại câu chuyện.
"Khoảng mười ngày trước, thôn chúng ta đi đến Mạc Thành để tìm kiếm vật tư, có gặp phải một nhóm thây ma. Biểu muội của ta bị thây ma cắn vì cứu chúng ta. Muội ấy đã cố gắng dẫn lũ thây ma đi, nhưng chúng ta quá sợ hãi nên bỏ muội ấy lại và chạy trốn.”
Khóe miệng Lý Kình Lương giật giật, không khỏi liếc nhìn Từ Oánh Oánh bên cạnh, cảm thấy nể phục với khả năng thay trắng đổi đen của ả.
Từ Oánh Oánh cụp mắt xuống, vẻ mặt đáng thương: "Hai ngày sau, vào buổi tối, muội ấy đột nhiên trở về, chúng ta thấy trên quần áo muội ấy có rất nhiều máu, tất cả đều là dấu vết cắn của thây ma."
"Muội ấy đã biến thành thây ma! Muội ấy muốn lẻn vào làng, khi nhìn thấy ta thì muốn gϊếŧ ta. Để bảo vệ ta, những người trong thôn cảm thấy không nên để muội ấy vào. Thây ma là thây ma. Nếu cho muội ấy vào thì không chỉ là ta mà cả thôn này đều sẽ biến mất!”
"Chúng ta đã rất cố gắng xây dựng và bảo vệ thôn này. Không ai được phép phá hủy. Vì vậy mọi người bắn tên để hù dọa muội ấy, nên muội ấy đã chạy trốn trở lại Thanh Thành. Sau đó, tất cả các thây ma ở Thanh Thành bắt đầu hành động thật kỳ lạ."
Lý Việt nhíu mày: "Ý cô nương là biểu muội của ngươi đã trở thành thây ma quay lại sao?"
Từ Oánh Oánh khẳng định: "Đúng vậy."
Lâm Nham nghi hoặc: "Sau khi biến thành thây ma, không phải sẽ mất đi ý thức sao? Làm sao còn nhớ để quay về trả thù?"
Từ Oánh Oánh nghe vậy cười khổ: "Muội ấy nhất định vẫn còn lưu lại một tia ý thức. Chúng ta bỏ rơi muội ấy chạy trốn. Muội ấy nhất định tràn đầy hận ý. Có lẽ hận thù dẫn muội ấy về đây trả thù."
Cảnh Hạc Huyền đột nhiên hỏi: "Ngươi chắc chắn nàng là thây ma sao?"
Hứa Oánh Oánh kiên định gật đầu nhìn chàng: "Ta tận mắt chứng kiến
muội ấy bị thây ma cắn nhiều lần! Những bằng hữu cùng đi với chúng ta cũng nhìn thấy."
Lâm Nham nói: "Cũng không nhất định. Con người có thể miễn dịch với thi độc đã xuất hiện từ mấy chục ngày trước rồi."
Từ Oánh Oánh hét lớn: "Làm sao có thể?"
Lý Kình Lương cũng không tin: "Cái gì? Ý của huynh đài là, Dao Dao có thể vẫn là người, hơn nữa còn có thể miễn dịch với thi độc?"
Lý Việt nghiêm túc trả lời: "Có thể."
Lý Kình Lương đột nhiên đứng dậy, giọng nói có chút run rẩy: "Tin tức này... tin tức này là thật sao?"
Ba người đồng loạt gật đầu, Lâm Nham nói: "Người miễn dịch với thi độc đầu tiên được phát hiện là người Ninh Thành."
Lý Kình Lương nặng nề ngồi xuống, khuôn mặt đầy tuyệt vọng.
Ánh mắt lạnh lẽo của Cảnh Hạc Huyền lướt qua khuôn mặt hắn rồi dừng lại ở Từ Oánh Oánh.
Nữ nhân kia có vẻ hơi lo lắng, ả cắn môi lắc đầu: "Không, nàng ta nhất định là thây ma. Hành vi kỳ lạ như vậy không thể là người được!"
Lâm Nham lẩm bẩm: "Tuy rằng thây ma cấp cao có ý thức riêng, nhưng bất kể chúng tiến hóa thế nào, thì chắc chắn rất khác với con người. Ví dụ, thây ma tiến hóa thế nào thì cũng không thể nói, chỉ cần là người có mắt thì không thể không phân biệt được thây ma và người."
Hai tay dưới tay áo của Từ Oánh Oánh đột nhiên nắm chặt, biểu cảm của Lý Kình Lương cũng cứng đờ trong chốc lát.
Sự bất thường của hai người không thể qua mắt bọn họ, họ nhìn nhau, cũng biết chắc chắn có điều gì đó mờ ám đang diễn ra giữa hai người này.
Môi Từ Oánh Oánh run rẩy: "Nàng ta tuyệt đối không phải là người! Biến hóa ở Thanh Thành nhất định có liên quan đến nàng ta! Chính mắt ta nhìn thấy nàng ta bị thây ma cắn, chính mắt ta nhìn thấy..."
Lý Kình Lương cuối cùng không nhịn được nữa, gầm lên: "Câm miệng!"
Hắn thực sự hối hận.