Treo Thưởng Sinh Con Bị Gài Bẫy

Chương 5.2: Đàn ông trưởng thành nhiều chiêu trò, còn em trai trẻ tuổi thì . . .

Lâm Hoạ mỉm cười, ánh mắt rơi xuống người Hứa Chu Hành. Gương mặt anh ta thoáng vẻ lúng túng, định rút tay ra, nhưng Trần Vân Vân lại càng khoác chặt hơn, ý tứ tuyên bố chủ quyền vô cùng rõ ràng.

Cô vẫn cười, chậm rãi đáp, hàm ý sâu xa: "Giống cô thôi, tôi đến ăn tối cùng bạn trai."

Nghe vậy, sắc mặt Hứa Chu Hành liền thay đổi: "Bạn trai?"

"Ừ." Lâm Hoạ thản nhiên nâng tay, chỉ về phía chỗ ngồi của Tạ Hi Nguyên.

Bữa ăn của cậu đã kết thúc, trên chiếc khăn trải bàn trắng muốt còn đặt hai phần tráng miệng. Cậu ngồi thoải mái, một chân hơi duỗi, một tay đặt trên thành ghế, tay còn lại cầm điện thoại, dường như đang xem gì đó. Dù ánh mắt hơi cúi xuống, nhưng vẫn không thể che giấu được nét điển trai xuất sắc, từng đường nét gương mặt đều sắc sảo, đẹp đến mức mang lại cảm giác choáng ngợp.

Khi nhìn về phía Tạ Hi Nguyên, Trần Vân Vân ngây người vài giây, trong mắt lộ rõ vẻ kinh ngạc, dường như khó mà tin được: "Đây là bạn trai cô sao?" Rồi cô ta lại tiếp lời: "Giới thiệu với bọn tôi đi."

Lâm Hoạ cười đáp: "Bạn trai tôi còn trẻ, không thích xã giao. Hôm nay bỏ qua đi, lần sau hẹn trước, tôi sẽ giới thiệu."

Từ "còn trẻ" được cô cố ý nhấn mạnh, giọng điệu kéo dài, khiến sắc mặt Hứa Chu Hành — người đã 34 tuổi càng thêm u ám.

Trần Vân Vân cười khẽ: "Trẻ quá cũng không tốt, đàn ông trưởng thành mới có sức hút."

Lâm Hoạ thoáng dừng lại, khóe môi cong lên, giọng điệu có chút lười biếng nhưng lại sắc bén: "Đàn ông trưởng thành mưu mô nhiều, trong mắt chỉ có lợi và hại, không có tình cảm. Vẫn là mấy cậu em trẻ tuổi tốt hơn, đơn thuần, lãng mạn, lại tràn đầy nhiệt huyết." Cô liếc nhìn đối phương một cái, rồi chậm rãi bổ sung thêm: "Chỉ có điều đôi khi quá nhiệt tình cũng khiến người ta khó mà chống đỡ nổi."

". . ." Trong mắt Trần Vân Vân, cô ta có thể thấy rõ sự khoe khoang lộ liễu của Lâm Hoạ.

"Nói chuyện sau nhé, tôi đi trước đây." Lâm Hoạ xoay người rời đi.

Hứa Chu Hành vẫn không cam tâm, ánh mắt dõi theo bóng lưng cô, nhìn thấy cô ngồi xuống đối diện chàng trai trẻ kia, tay chống cằm, vẻ mặt vừa lười biếng vừa ngọt ngào, nói cười tự nhiên. Kết hợp với bộ trang phục hôm nay, cô trông chẳng khác gì một cô gái đang chìm đắm trong tình yêu.

Trần Vân Vân kéo tay anh ta hướng về một bàn khác, vừa đi vừa cười khẽ: "Quản lý Lâm của các anh cũng có bản lĩnh đấy, có thể giữ chân một chàng trai trẻ đẹp đến thế. Nhưng mà, trai trẻ thì không có tương lai, xem ra cô ấy vẫn chưa muốn ổn định, chỉ đang tận hưởng khoảnh khắc vui vẻ mà thôi."

Hứa Chu Hành không nói gì, sắc mặt trầm xuống, tâm trạng u ám đến mức ngay cả việc ứng phó với cô ta cũng chẳng còn chút hứng thú.

Trần Vân Vân và Hứa Chu Hành bằng tuổi nhau. Tuy gia thế không tệ, nhưng dù có chăm chút thế nào thì nhan sắc cô ta cũng chỉ ở mức trung bình, hơn nữa tuổi tác cũng không còn trẻ, gia đình lại liên tục giục cưới. Hứa Chu Hành vừa cao ráo, điển trai, lại có sự nghiệp ổn định, đối với cô ta mà nói là một đối tượng tiềm năng đáng đầu tư.

Dù anh ta luôn tuyên bố mình độc thân, nhưng cô ta đã từng lén xem điện thoại của Hứa Chu Hành và biết được mối quan hệ giữa anh ta và Lâm Hoạ. Giả vờ như không hay biết gì, cô ta dùng các mối quan hệ trong tập đoàn khách sạn để giữ chân Hứa Chu Hành. Bước đầu tiên là chia rẽ anh ta và Lâm Hoạ, bước thứ hai là khiến anh ta chấp nhận mình.

Sau cuộc gặp gỡ bất ngờ này, Lâm Hoạ không còn hứng thú ở lại nhà hàng lâu hơn. Cô quay sang Tạ Hi Nguyên: "Chúng ta đổi chỗ khác nói chuyện nhé?"

Cậu nhún vai, vẻ mặt chẳng mấy bận tâm: "Tùy."

Khi đứng dậy, khóe mắt cô liếc thấy bàn của Hứa Chu Hành và Trần Vân Vân. Để tăng độ tin cậy cho "bạn trai mới", cô đi sát lại gần Tạ Hi Nguyên, khoảng cách giữa hai người gần như chạm vào nhau, nhưng vẫn duy trì một ranh giới tinh tế. Chỉ đến khi rời khỏi nhà hàng, cô mới kéo giãn khoảng cách trở lại bình thường.

Lâm Hoạ dẫn Tạ Hi Nguyên đến một quán cà phê. Trong quán khá đông người, chỉ còn mấy chỗ trống bên chiếc bàn dài ở trung tâm.

Hai người ngồi xuống, Lâm Hoạ lấy iPad từ trong túi ra. Cô cảm thấy chỗ này rất lý tưởng — ngồi đối diện thì quá xa cách, nhưng ngồi cạnh nhau thế này lại có cảm giác gần gũi tự nhiên. Mà khoảng cách cơ thể, nhiều khi chính là bước đầu tiên để rút ngắn khoảng cách tâm lý.

Cô đưa iPad cho cậu, mỉm cười hỏi: "Bữa tối có hợp khẩu vị không?"

Tạ Hi Nguyên lười biếng tựa vào ghế cao, một chân gác lên, chân còn lại thả lỏng chạm đất. Dáng ngồi có vẻ tùy tiện, nhưng lưng vẫn giữ thẳng tắp như một thói quen tự nhiên. Ở cậu, sự uể oải và khí chất tao nhã dường như có thể đồng thời tồn tại mà không hề mâu thuẫn. Cậu liếc mắt qua iPad, cười nhạt: "Quản lý Lâm đối xử với công cụ lao động cũng hào phóng thật."

Trong quán, ánh đèn vàng dịu nhẹ phủ lên không gian ấm áp, hương cà phê thoang thoảng trong không khí. Tiếng hát trầm ấm của một ca sĩ Ý vang lên, nền nhạc vừa đủ tạo không khí nhưng không khiến người ta cảm thấy ồn ào.

Người phục vụ mang đến hai ly nước ép mà Lâm Hoạ đã gọi, đặt trước mặt họ. Tạ Hi Nguyên lướt tay trên màn hình iPad, mắt không rời khỏi bản thiết kế phòng trưng bày, chỉ hờ hững đáp: "Cảm ơn." Khuôn mặt cậu không lộ ra nhiều cảm xúc, ánh mắt vẫn chuyên chú vào hình ảnh trên màn hình.

Lâm Hoạ nhận ra cậu không vui.

Lúc trước, cậu toàn gọi cô là "chị gái" hoặc "chị", giờ lại đổi thành "quản lý Lâm".

Lúc đó khoảng cách vừa đủ để nghe thấy cuộc trò chuyện của cô với hai người kia, chắc chắn cậu đã nghe được không ít.

Cô thấy hơi oan ức, liền giải thích: "Người trong nhà hàng vừa nãy là bạn trai cũ của tôi và bạn gái mới của anh ta. Thật sự chỉ là tình cờ gặp thôi, tôi cũng không ngờ lại trùng hợp đến vậy."

Tạ Hi Nguyên ngước mắt nhìn cô, ánh mắt hờ hững.

Giọng cô thấp xuống, mang theo chút tủi thân: "Mà bọn họ đã có đôi có cặp cả rồi, tôi cũng không muốn bị lép vế."

Dù còn chưa cưa đổ được chàng trai trẻ này, nhưng gặp tình huống trùng hợp như vậy, cô tiện thể kéo cậu ra đóng vai bạn trai giả. Không nói là tái hiện hoàn toàn giấc mơ, nhưng ít nhất cũng khiến cô hả giận, cảm thấy cực kỳ sảng khoái.

Không ngờ rằng, trông cậu có vẻ như chỉ đang nghịch điện thoại, nhưng thực ra lại nghe rõ mọi chuyện.

"Lần này xem như tôi nợ cậu một ân tình, lần sau tôi lại mời cậu ăn nhé?" Lâm Hoạ chân thành đề nghị.

Tạ Hi Nguyên viết xong phần điều chỉnh trên bản thiết kế, đặt iPad xuống bàn, giọng điệu dửng dưng: "Lần sau thì thôi đi, bạn gái tôi không vui đâu. Nếu có vấn đề gì, cô cứ gửi mail hoặc gọi điện."

"???" Lâm Hoạ sững sờ, khó tin hỏi lại: "Cậu có bạn gái?"

Biểu cảm của cô lúc này giống như bị dội một gáo nước lạnh từ đầu đến chân, lạnh buốt đến tận tim.

Tạ Hi Nguyên bật cười khẽ, nhướng mày nhìn cô: "Tôi không nên có bạn gái à?"