Hứa Thanh Thanh bận dỗ dành anh tư khóc nhè, thậm chí còn không biết xe đã dừng lúc nào.
Đứng trước căn biệt thự lớn như một trang viên trước mắt, Hứa Thanh Thanh không khỏi cảm thán.
Biệt thự ba tầng ở trang viên Dật Hương, phong cảnh đẹp, trang trí sang trọng, mỗi tầng chiếm diện tích khoảng vài nghìn mét vuông, hồ bơi ngoài trời, bãi cỏ và khu vườn có thể so sánh với sân golf đều là tiêu chuẩn, riêng bãi đậu xe ngầm đã có hai tầng.
Trong căn biệt thự rộng lớn có tổng cộng mười người giúp việc, hai người làm vườn, ba người đầu bếp, hai quản gia riêng chịu trách nhiệm quản lý cuộc sống cơ bản...
Mà toàn bộ tầng hai đều được chuẩn bị cho cô, phòng ngủ màu hồng được thiết kế tinh xảo, phòng thay đồ rộng đến mấy trăm mét vuông đủ sức làm người ta hoa mắt, vô số búp bê lông và đồ chơi phiên bản giới hạn siêu đắt tiền...
Theo lời anh cả nói, đây là quà ông ngoại bà ngoại ở nước ngoài tặng cho cô, sau khi họ về nước sẽ lập tức sang tên cho cô, tức là căn nhà này sau này sẽ là của cô...
Hứa Thanh Thanh chớp chớp mắt, hàng mi cong vυ't như cánh bướm, vừa kiều diễm vừa quyến rũ.
Ôi trời ơi... sướиɠ quá đi mất.
Kiếp trước lúc nhận họ hàng, ông ngoại bà ngoại đều đã mất rồi, bọn họ còn chưa có cơ hội gặp mặt, Hứa Thanh Thanh không ngờ bọn họ lại hào phóng như vậy.
Ừm, ông ngoại bà ngoại chưa từng gặp mặt, cháu yêu ông bà.
"Chiếc đồng hồ này là tặng Thanh Thanh, bên trên có thông tin liên lạc của các anh trai, Thanh Thanh có thể liên lạc với các anh trai bất cứ lúc nào, nó còn có thể thanh toán trực tiếp, Thanh Thanh muốn mua gì thì mua."
Anh hai Diêu Hoài Cẩn lấy chiếc đồng hồ đã chuẩn bị sẵn ra, ngồi xổm xuống đeo cho em gái, kiên nhẫn giới thiệu cho Hứa Thanh Thanh các chức năng trên đó.
Thẻ không giới hạn hạn mức... khụ khụ, như vậy không ổn lắm.
Hứa Thanh Thanh hơi ngượng ngùng ho khan nhưng nghĩ đến sau này mình phải ở một mình trong căn nhà lớn như vậy, không biết có phải vì trở về thời thơ ấu hay không, tâm trạng cũng trở nên đa sầu đa cảm, trong lòng không khỏi có chút mất mát và sợ hãi.
"Các anh trai không ở cùng Thanh Thanh sao?"
Giọng nói loli non nớt vang lên trong phòng khách yên tĩnh, tay áo của Diêu Hoài Cẩn bị một lực nhỏ nắm lấy, đối diện với đôi mắt nai ướŧ áŧ của cô, trong lòng anh ấy khẽ chùng xuống.
"Thanh Thanh không nỡ xa các anh trai, ở cùng Thanh Thanh đi, Thanh Thanh sẽ ngoan ngoãn." Hứa Thanh Thanh bĩu môi, kéo góc áo của anh ấy lắc qua lắc lại, ra vẻ nũng nịu.
Một đòn tấn công mạnh mẽ này, trái tim của Diêu Hoài Cẩn trực tiếp bị làm tan chảy, đứa trẻ này biết hạ độc rồi.
Anh ấy không tự chủ được mà xoa xoa khuôn mặt mềm mại của cô, giọng điệu tự nhiên dịu dàng: "Các anh trai đương nhiên phải ở cùng Thanh Thanh, chỉ là các anh trai đều còn công việc, cũng phải dọn đồ đạc ra ngoài, ngày mai mới có thể chuyển vào."
Lời này vừa nói ra, biểu cảm của cô bé nhỏ rõ ràng trở nên mất mát, đôi môi nhỏ bĩu cao hơn, hốc mắt đỏ lên như thể giây tiếp theo sẽ khóc òa lên.
"Anh không đi, anh ở lại." Vừa dứt lời, bên cạnh truyền đến ba giọng nói trầm thấp lạnh lùng.
Ba người đồng thanh nhíu mày nhìn nhau, ánh mắt như muốn nói: Vừa rồi anh không nói như vậy!
"Thật sao?" Hứa Thanh Thanh trong nháy mắt hai mắt sáng lên, nói xong không đợi mọi người phản ứng lại, liền bước những bước chân ngắn ngủn chạy về phía ba người anh trai còn lại.
Ừm... ôm ai đây?
Sau một hồi do dự, Hứa Thanh Thanh liền đặt mục tiêu vào người anh ba mặt dữ Diêu Hoài Du, vừa rồi giọng anh ấy là lớn nhất.
"Anh ba, bế bế~" Cánh tay nhỏ bé kéo kéo ống quần của anh ấy, ngẩng đầu làm ra vẻ đáng thương.
Nhưng Diêu Hoài Du lại đen mặt.
Có phải chọn nhầm người rồi không?
Hứa Thanh Thanh rụt tay lại, bị vẻ mặt của anh ấy dọa sợ.
Đang định đổi đối tượng công lược thì đột nhiên trời đất quay cuồng, tầm nhìn trong nháy mắt cao hơn không ít, khuôn mặt tuấn tú lạnh như băng kia chỉ cách cô nửa thước!
Cũng chính vì khoảng cách gần lại, khiến cô nghe rõ tiếng tim đập thình thịch của anh ấy và cả đôi tai đỏ ửng.