Phong Tổng, Phu Nhân Muốn Ly Hôn Từ Lâu Rồi

Chương 14

Dung Từ lập tức nghiêng người trốn đi, sau đó liền nghe thấy con gái vui vẻ gọi một tiếng "dì Vu Vu ơi!" rồi chạy nhanh về phía trước, nhào vào lòng Lâm Vu.

Dung Từ ngồi xuống chiếc ghế sofa bên cạnh, lưng quay về phía họ, dùng cây xanh và lưng ghế che khuất thân mình.

"Tâm Tâm, con cũng về nước rồi à?"

"Bởi vì dì Vu Vu về nước rồi, con và bố đều không nỡ xa dì, bố liền hoàn thành công việc trước, đưa con về nước! Hơn nữa chúng con cố ý về nước trước sinh nhật dì một ngày, như vậy sẽ không bỏ lỡ sinh nhật của dì!"

"Đây là sợi dây chuyền con và bố tự tay làm cho dì, dì Vu Vu ơi, sinh nhật vui vẻ!"

"Ồ, là Tâm Tâm và bố tự tay làm à? Làm cái này rất tốn tâm tốn sức, Tâm Tâm con giỏi quá, dì rất thích, cảm ơn Tâm Tâm!"

"Dì Vu Vu thích là tốt rồi ~"

Phong Cảnh Tâm ôm Lâm Vu làm nũng: "Một tuần không gặp dì rồi, dì Vu Vu ơi, con rất nhớ dì, nếu không phải mỗi ngày đều có thể gọi điện thoại cho dì, con mấy ngày nay căn bản không thể ở lại nước A......"

"Ta cũng rất nhớ Tâm Tâm."

Lúc này, bên cạnh truyền đến một loạt tiếng bước chân.

Dung Từ khựng lại.

Là Phong Đình Thâm.

Cho dù Dung Từ không nhìn thấy người, chỉ nghe tiếng bước chân về cơ bản là khẳng định được điều này.

Mà sở dĩ cô dám khẳng định, là bởi vì sau khi kết hôn sáu bảy năm nay, cô cơ bản mỗi ngày đều đang đợi anh.

Tiếng bước chân của Phong Đình Thâm giống như con người anh, không nhanh không chậm, trầm ổn tự nhiên.

Cho dù đối với người nhà thân cận với anh, anh cũng trầm ổn, cũng giống như là không để ý, tựa hồ trời sập xuống, anh cũng sẽ mặt không đổi sắc.

Cô từng cho rằng trên thế giới này không có bất kỳ ai và bất kỳ việc gì có thể làm loạn tâm thần của anh.

Nhưng lúc này Lâm Vu xuất hiện.

Chuyện này đột nhiên có ngoại lệ ——

Nghĩ về quá khứ, Dung Từ còn chưa kịp nghĩ kỹ, ngay sau đó, cô liền nghe thấy con gái gọi một tiếng "Ba ba".

Bạn bè của Phong Đình Thâm cũng lần lượt chào hỏi anh.

Phong Đình Thâm đáp một tiếng, sau đó nói với Lâm Vu: "Sinh nhật vui vẻ."

Lâm Vu cười: "Vâng."

"Ba ba, không phải ba còn chuẩn bị quà sinh nhật khác cho dì Vu Vu sao? Mau đưa cho dì Vu Vu đi!"

Bên kia đột nhiên yên tĩnh lại, sau đó, một người bạn của Phong Đình Thâm cười khẽ, cúi đầu xoa xoa khuôn mặt bánh bao của Phong Cảnh Tâm: "Đó là quà ba con bí mật chuẩn bị cho dì Vu Vu của con, phỏng chừng sẽ bí mật tặng cho dì Vu Vu của con, chúng ta đừng xen vào, ha ha ~"

Những người khác cũng mập mờ cười lên.

Lúc này, Phong Đình Thâm nói: "Đã tặng rồi."

"A? Lúc nào?" Phong Cảnh Tâm nói, lại nói: "Ba ba, ba lại lén lút đi gặp dì Vu Vu không mang con theo, hừ!"

Bạn bè của Phong Đình Thâm cười ha ha.

Dung Từ lại nhớ tới chuyện sáng nay Lâm Vu đến tập đoàn Phong thị.

Phỏng chừng là tặng quà lúc đó.

Lâm Vu ngượng ngùng cười, mở miệng nói: "Chúng ta đừng đứng đây nữa, mau lên lầu đi."

Tiếng bước chân dần xa.

Dung Từ đầu óc trống rỗng.

Trong lòng đau đớn tê dại, rất lâu sau, mới hoàn hồn lại, im lặng đi vào thang máy, lên lầu dìu bạn tốt xuống lầu.

Phòng bao mà Sở Tử Lam và Lâm Vu bọn họ tụ tập thực ra ở cùng một tầng.

Khi Dung Từ đỡ Sở Tử Lam vào thang máy, bạn tốt của Phong Đình Thâm là Kỳ Dục Minh bước chân khựng lại.

Người bên cạnh anh ta hỏi: "Sao vậy?"

"Hình như nhìn thấy một người quen."

Bọn họ và Phong Đình Thâm từ nhỏ cùng nhau lớn lên, cũng đều biết Dung Từ thích Phong Đình Thâm.

Nói thật, Dung Từ rất xinh đẹp, nhưng yên tĩnh, đẹp thì đẹp thật, không có gì đặc sắc, không phải là kiểu mà Phong Đình Thâm thích.

Phong Đình Thâm đối với đối phương kính nhi viễn chi, bọn họ đối với Dung Từ cũng không mấy để vào mắt.

Bọn họ gặp Dung Từ số lần không nhiều, gặp mặt cũng lười chào hỏi cô.

Nói thật, dáng vẻ của Dung Từ trong anh ta cũng có chút mơ hồ, anh ta cũng không xác định mình có nhìn nhầm hay không.

Có điều, cho dù thật sự là Dung Từ, anh ta cũng không để trong lòng.

Anh ta không nói nhiều, xoay người trở lại phòng bao.

...