Không biết Ngô Cảnh này đã hiểu lầm cô thành Âu Hoàng đoạn nào, chẳng lẽ từ lúc nhìn thấy cô gửi tin nhắn trao đổi hai lần sao?
Thật ra, chẳng trách Ngô Cảnh lại coi cô như là Âu Hoàng.
Người chơi kém may mắn hình như đều oán giận vì không vớt được vỏ sò, hoặc là kể bản thân đã vớt được đống rác gì đó, làm gì có tâm trạng lấy nước khoáng ra để giao dịch.
Huống chi Vân Lạc Hòa xuất hiện hai lần đều có ý đồ giao dịch, chứng tỏ cô đang cất trữ nước.
Hơn nữa lúc nào cô cũng chỉ đổi vật tư, ngày hôm qua thì nói mang gỗ ra đổi lấy rác, hôm nay thì đổi vỏ sò.
Gỗ là vật tư dùng để thăng cấp, thật ra có thể giải thích được, chẳng qua… Rác và vỏ sò, cuối cùng chẳng biết có tác dụng gì.
Ngô Cảnh cực kỳ tò mò chuyện này.
Đúng lúc anh ta đang muốn thành lập hiệp hội Âu Hoàng, nhất định phải lôi kéo người chơi mà anh ta quen biết có vận may cao vào, đương nhiên Vân Lạc Hòa cũng trở thành một mục tiêu trong số đó, Ngô Cảnh còn chia sẻ tin nhắn này cho những người khác nữa.
Những người khác đều đã chấp nhận lời mời kết bạn.
Mặc dù mới vào trò chơi có một ngày, nhưng hôm qua lúc Ngô Cảnh khoe vật tư để đáp trả, rất nhiều người đã nhìn thấy.
Ai mà không muốn kết bạn với một người chơi may mắn, có nhiều vật tư chứ?
Nhưng Vân Lạc Hòa lại từ chối.
Cô ngẫm nghĩ, rồi trả lời một câu: “Tôi không phải Âu Hoàng, có lẽ không phù hợp yêu cầu của hiệp hội cho lắm.”
Lỡ như sau khi tham gia, yêu cầu gửi ảnh chụp điểm may mắn cho họ, cô mà gửi con số 12 điểm kia đi, nhất định là rất xấu hổ.
Đến lúc đó bị đá ra khỏi bầy thì còn xấu hổ hơn.
Chi bằng không tham gia thì ổn hơn.
Lúc nhìn thấy tin nhắn này, Ngô Cảnh nhíu mày.
Xem ra người này còn che giấu rất nhiều bí mật, không muốn cho ai biết.
Ngô Cảnh tiếp tục gửi lời mời kết bạn thêm lần nữa, “Không vào hiệp hội cũng không sao, chúng ta kết bạn nhé.”
Vân Lạc Hòa ngẫm nghĩ, đành phải chấp nhận.
Nếu đối phương đã nói như vậy, vậy thì kết bạn đi, hơn nữa người này có nhiều đồ vật, lỡ như có yêu cầu gì đó, cũng có thể tìm anh ta trao đổi.
Nhìn thấy Vân Lạc Hòa đã kết bạn với mình, Ngô Cảnh cân nhắc một lát, mới gửi một câu sang.
“Xin chào, vừa nãy thấy cô trao đổi vỏ sò, vỏ sò này có tác dụng đặc biệt gì sao?”
Vân Lạc Hòa nghĩ thầm, quả nhiên là vì chuyện này.
Vụ này, nói dối thì không tốt lắm, mà nói thật thì càng không thể.
Đây là nhược điểm của việc nói tên thật trên hệ thống.
Bất kể bạn nói gì ở khu vực chung, đều rất dễ thu hút sự chú ý của người chơi khác.
“Ngại quá, tôi không thể nói chuyện này được, khi nào cần sử dụng đến, mọi người tự khắc sẽ biết.”
Ngô Cảnh: “Được, hiểu rồi.”
Người này không tiếp tục hỏi thăm lằng nhằng, lại khiến ấn tượng của Vân Lạc Hòa với anh ta tốt hơn một chút.
Cô tắt khung chat riêng đi, tiếp tục tung lưới đánh cá một lần nữa.
Sử dụng lưới đánh cá mới quả nhiên cực kỳ thuận tay.
Hơn nữa, chẳng mấy chốc đã có động tĩnh.
Cô vớt lên được một vỏ sò rất to, bên trong có một viên ngọc trai lớn màu trắng tỏa sáng lấp lánh.
Ngọc trai màu trắng trong suốt, dưới ánh mặt trời trông cực kỳ đẹp.
Nó óng ánh trơn bóng như này, ngọc trai xám căn bản không thể nào bì được.
[Nhận được: Đá biển x5, gỗ x8, giày hỏng x1, găng tay mục x1, nước khoáng x1, bánh bao x2, bánh rán hành x1, lá cải nát x1.]