【Phiên dịch viên thật giỏi.】
【Lợi hại lợi hại!】
【Quà tặng cho em mà, em không trả ai trả, ha ha.】
【Cố Niệm Thần thiếu nợ nhiều thế này, liệu anh ta có thật sự trả được một trăm ngàn đó cho Giang Nguyên Nguyên không?】
【Tin tôi đi, một trăm ngàn này chỉ là bước đầu, sau này Giang Nguyên Nguyên còn phải tiêu tiền dài dài, dù sao trong chuyện này Cố Niệm Thần rất có kinh nghiệm.】
【Người khác thì có bạn gái để tiêu tiền, Cố Niệm Thần lại có bạn gái để kiếm tiền.】
【Hóa ra anh ta thay bạn gái chỉ vì giá trị của Lộc Lăng đã xài hết.】
【Trước đây ai bảo tôi Cố Niệm Thần là phú nhị đại thế? Đứng ra đi, anh ta là tiểu bạch kiểm thì có!】
【Oẹ.】
Làn sóng bình luận không ngừng mắng chửi.
Weibo cũng tương tự, chương trình phát sóng được một lúc, Cố Niệm Thần gần như bơi trong những lời chửi bới.
Giang Nguyên Nguyên nhìn Cố Niệm Thần với vẻ mặt ngỡ ngàng.
Không có tiền? Một trăm ngàn mà cũng không có?
Anh ta chính là đỉnh lưu mà, tiền đâu hết rồi?
Cố Niệm Thần cúi đầu không nói gì. Lộc Lăng không kiên nhẫn nữa.
“Khụ khụ… vậy rốt cuộc ai sẽ trả tiền? Hay là lại viết giấy nợ?”
Giang Nguyên Nguyên tức giận đến mức giậm chân xuống đất, “Tôi trả!”
“Được!” Lộc Lăng cười tít mắt nói. “WeChat hay Alipay?”
Giang Nguyên Nguyên lập tức lấy điện thoại ra, mở WeChat chuyển khoản cho Lộc Lăng.
“Tôi chuyển WeChat cho cô.”
Cảnh tượng này lại một lần nữa khiến mọi người xem chương trình trực tiếp sửng sốt.
【Hai người bọn họ là bạn bè trên WeChat?】
【Bọn họ trước kia đã quen nhau sao?】
【A, tôi thật sự rất tò mò.】
Lộc Lăng thu tiền, vui vẻ đi ra khỏi nhà hàng.
Khi đến cửa, cô còn quay lại vẫy tay chào Giang Nguyên Nguyên.
“Con gái ngoan, sau này muốn mua đồ thì gọi cha nhé! Dây chuyền, hoa tai, quần áo, túi xách… cái gì cũng có thể bán.”
Giang Nguyên Nguyên: “…”
【ha ha ha, măng trên núi đều bị cô cướp hết rồi.】
【Giang Nguyên Nguyên: Cảm ơn dữ chưa.】
Ra khỏi nhà hàng, Trì Tiện An nhìn Lộc Lăng với nụ cười khó hiểu. “Cô và cô ta còn là bạn WeChat sao?”
Lộc Lăng nhún vai nói: “Chuyện này nói ra thì dài lắm.”
“Không sao đâu!” Trì Tiện An nói, “Chúng ta tìm chỗ ngồi rồi từ từ kể.”
Ăn dưa là thứ anh thích nhất.
Lộc Lăng: “…”
Trì Tiện An: “Hay là chúng ta đi uống trà chiều?”
“Anh còn đủ tiền để uống trà chiều sao?”
Trì Tiện An lắc đầu: “Không còn.”
Lộc Lăng đang định chế nhạo thì thấy anh cười ha hả nhìn mình. “Cô vừa mới nhận được một trăm ngàn nha. Toàn bộ mạng xã hội đều làm chứng.”
Lộc Lăng: “…”
…
Quán cà phê.
Lộc Lăng gọi phần trà chiều sang trọng.
Trước khi ăn, cô lấy điện thoại ra chụp ảnh.
Trì Tiện An còn tưởng cô sẽ đăng lên vòng bạn bè, không ngờ Lộc Lăng lại mở khung trò chuyện với Giang Nguyên Nguyên và gửi hình ảnh đã chụp.
Sau đó.
Giang Nguyên Nguyên liền xóa cô ra khỏi danh sách bạn bè.
Trì Tiện An thò đầu lại gần xem, anh nhìn thấy Lộc Lăng đã gửi tin nhắn đi, sau đó bên cạnh tin nhắn có một dấu chấm than đỏ lớn.
Trì Tiện An cười đến mức không ngồi thẳng người nổi.
Cả phòng phát sóng trực tiếp cũng thế.
【ha ha ha, đúng là gϊếŧ người tru tâm.】
【Mong Giang Nguyên Nguyên không bị ám ảnh tâm lý.】
【A, còn có thể chơi như vậy sao? Tôi phải học hỏi!】
【Hỏi lại một lần nữa, hai người này sao lại là bạn trên WeChat?】
Nói về chuyện này, Lộc Lăng vẫn cảm thấy mình đối với Giang Nguyên Nguyên quá nhân từ.
Lúc ấy khi Cố Niệm Thần và Giang Nguyên Nguyên cùng vào khách sạn bị chụp lại, còn lên hot search, nguyên thân nhìn thấy mà suýt phát điên.
Nguyên thân gọi điện cho Cố Niệm Thần chất vấn, nhưng chỉ nhận được câu trả lời: “Chia tay đi.”