“Anh còn thiếu tôi 1 triệu tệ đấy Cố Niệm Thần. Số tiền thật sự lớn, anh không nhanh chóng kiếm tiền thì làm sao trả cho tôi đây? Tiền của tôi đâu phải là lá mít rụng đầy đường.”
“…”
【Cười chết tôi mất, anh trai nhà chúng tôi là đỉnh lưu, sao lại thiếu tiền của cô ta được?】
【Mịa! Không phải Lộc kỹ nữ cũ đang uy hϊếp anh trai nhà tôi ấy đấy chứ, còn đòi tiền nữa?】
【Lộc kỹ nữ, cô thật sự dám làm như vậy sao!】
【Đây không phải là điên nữa mà là phạm pháp đấy!】
Tại hiện trường phát sóng trực tiếp.
Sắc mặt Cố Niệm Thần còn trắng hơn cả tờ giấy, trong một khoảnh khắc anh ta không phân biệt rõ ràng là mình đang xấu hổ hay phẫn nộ.
Anh ta không bao giờ nghĩ rằng Lộc Lăng lại dám làm trò trong buổi phát sóng trực tiếp, công khai chuyện này ra trước công chúng.
Anh ta thật sự sắp tức điên lên rồi. “Lộc Lăng, cô thật sự muốn khiến tôi không thể chịu nổi sao?”
“Không phải thế.” Lộc Lăng nói, “Chỉ là muốn đòi nợ thôi.”
Cố Niệm Thần tức giận đến mức trợn tròn mắt: “Cô…!”
“Cô cái gì mà cô?” Lộc Lăng trực tiếp phản pháo lại. “Thật ngu ngốc, anh quá lãng phí công sức cày cuốc cả đêm của cha mẹ anh.”
“Lộc Lăng!” Cố Niệm Thần tức giận đến nỗi gầm lên.
Lộc Lăng lười biếng dựa vào lưng ghế, nói: “Gọi cha làm cái gì?”
“Cô… Cô…!”
Lộc Lăng không thèm phản ứng, quay sang nhìn Trì Tiện An nói: “Đầu óc anh ta còn mới toanh nhỉ.”
Cố Niệm Thần ngơ ngác: “Lộc Lăng, cô có ý gì?”
Trì Tiện An cười một tiếng, tốt bụng giải thích: “Ý của cô ấy là đầu óc anh hoàn toàn mới, chưa từng được xài tới.”
Cố Niệm Thần: “…”
Bên cạnh, anh quay phim không thể nhịn được nữa, cười rộ lên.
【Ha ha ha, cười chết mất, An Cẩu thật sự hiểu ý Lộc Lăng.】
【Miệng của Lộc Lăng độc quá.】
【Vậy… Cố Niệm Thần thật sự nợ tiền cô ấy sao?】
【Sao có thể chứ? Người ta là đỉnh lưu, làm sao lại thiếu tiền được?】
【Chỉ có mình tôi để ý Lộc Lăng luôn nhìn thực đơn sao? Chưa từng rời mắt khỏi nó luôn, chắc cô ấy đói lắm rồi.】
【Mọi người đều nói cô ấy là liếʍ cẩu của Cố Niệm Thần, nhưng tôi lại thấy Cố Niệm Thần trong mắt cô ấy còn không bằng cái thực đơn hấp dẫn kia.】
【Đợi đã, chẳng phải nãy giờ cô ấy chưa được gọi món ăn sao?】
Ngay khi những bình luận này bay ra, mọi người lại nhìn thấy Lộc Lăng dùng tay gõ gõ vào mặt bàn.
“Anh phục vụ, chúng tôi có thể gọi món chưa?”
Cố Niệm Thần: “…”
Cố Niệm Thần nhìn Lộc Lăng, mặt tối sầm lại. “Chúng ta vẫn đang trong buổi phát sóng, cô đừng có làm loạn nữa.”
Lộc Lăng nhướn mày: “Tôi đến đây ăn một bữa cơm, sao lại là làm loạn?”
Trì Tiện An lúc này mới mở miệng, “Cố đỉnh lưu, thái độ của phục vụ của anh như vậy không được đâu nha. Coi chừng tôi gửi đơn khiếu nại nhà hàng.”
Cố Niệm Thần sững sờ. Anh ta không thể tin nổi khi nhìn về phía Trì Tiện An.
Không phải chứ, người này có vấn đề sao? Anh ta hình như không hề trêu chọc tới người này mà?
Lộc Lăng cũng có chút bất ngờ, rõ ràng không ngờ Trì Tiện An lại phối hợp với cô. Tiểu tử này cũng khá biết điều đấy.
"Đúng vậy." Cô nhìn về phía Cố Niệm Thần, "Anh còn chưa ăn cơm nhỉ? Ăn trước tờ đơn khiếu nại lót dạ trước đi."
Cố Niệm Thần: "..."
Anh ta tức giận đến mức không chịu nổi, chỉ hận không thể bỏ đi ngay lập tức.
Nhưng không thể, chương trình phát sóng trực tiếp vẫn đang diễn ra, tất cả fan đều đang theo dõi.
Anh ta chỉ có thể tạm thời hạ mình, "Vừa rồi thái độ của tôi không được tốt, xin lỗi hai người. Như vậy được chưa? Bây giờ phiền hai người gọi món đi."