Hề Nghiêu đã chính thức trở thành đệ tử thân truyền, một sự kiện không thể thay đổi. Hành trang của hắn đã được các sư đệ chuyển đến tiểu viện này từ sớm.
"Tiểu viện này có bốn gian phòng, vừa vặn cho bốn người chúng ta."
Kiều Du dẫn Hề Nghiêu đi một vòng, tay chỉ về phía gian phòng rộng nhất: "Gian này của ta, bên cạnh là của Tiêu Đường Tình, còn gian ở tận góc xa kia thuộc về Quý Quan Kỳ. Ngươi nên tránh qua đó, dạo này Quý Quan Kỳ tâm tình bất ổn, nhìn ai cũng khó chịu."
Mới đây thôi, tông chủ còn căn dặn hắn phải đối xử tôn trọng với Quý Quan Kỳ, vậy mà những lời cha dạy đã bị hắn quăng ra sau đầu.
Vừa lúc ấy, Quý Quan Kỳ bước ra khỏi phòng.
Hề Nghiêu lập tức cúi người thi lễ, giọng điệu cung kính: "Đại sư huynh."
Kiếp trước cũng diễn ra y hệt như vậy, không có gì thay đổi.
Quý Quan Kỳ khẽ gật đầu, rồi hỏi theo lễ nghi thông thường: "Đã diện kiến sư tôn chưa?"
"Sư tôn đang ở chỗ tông chủ, dặn đệ ngày mai quay lại bái kiến."
Giọng nói của Hề Nghiêu dịu dàng, nhẹ nhàng như gió xuân, khiến người nghe cảm thấy dễ chịu.
Thực ra Quý Quan Kỳ chẳng mấy quan tâm, chỉ thuận miệng hỏi một câu. Nghe xong câu trả lời, y lập tức nghĩ đến việc quan trọng hơn - làm sao để tránh mặt Ô Hành Bạch vào ngày mai.
Y không muốn nhìn thấy thanh Phương Thiên Họa Kích, càng không muốn chạm mặt
Ô Hành Bạch.
Đại điển tông môn đã khép lại, bước tiếp theo sẽ là xuống núi lịch luyện. Nếu tính toán không sai, trong vòng hai ngày tới, tin tức từ La Trấn sẽ đến.
"Hề Nghiêu, đệ không cần phải để tâm đến hắn ta."
Kiều Du thẳng thừng nói: "Thiên phú của đệ vượt xa hắn ta. Đệ tu luyện một ngày còn hơn hắn khổ luyện cả năm."
Hắn hoàn toàn không đếm xỉa đến cảm xúc của người khác, buông lời cay độc: "Đệ khách sáo với hắn làm gì? Nếu không nhờ may mắn, thì với bản lĩnh của hắn... ngay cả tư cách làm đệ tử ngoại môn cũng chẳng xứng."
Dù Quý Quan Kỳ đã bị tổn thương kinh mạch, thiên phú suy giảm, nhưng vẫn chưa đến mức thảm hại như lời Kiều Du nói.
Tiêu Đường Tình đứng cạnh nghe không nổi nữa, khẽ đá vào chân
Kiều Du một cái, hắn mới chịu im lặng.
Nếu Kiều Du và Quý Quan Kỳ cùng xuất phát điểm, chưa chắc Kiều Du đã có thể thắng được Quý Quan Kỳ.
Nhưng cuộc đời vốn dĩ không công bằng.
Có người sinh ra đã được trời ban tất cả, có kẻ phải đổ mồ hôi xương máu mới miễn cưỡng bước vào hàng thượng đẳng. Nhưng có thể đi được đến nước này, đã là một phúc phần không nhỏ.
Quý Quan Kỳ mặc cho Kiều Du ngông cuồng, miễn là đối phương không động thủ, y cũng không muốn gây sự.
Nói nhiều thêm cũng vô ích.
Y chỉ thầm nhủ trong lòng: "Đừng nóng giận, đừng tức tối. Điều quan trọng nhất là phải rời khỏi nơi này. Không được gây thêm chuyện."