Rất nhanh, ánh mắt cô đã khóa chặt vào một người phụ nữ trẻ đang đứng cách đó hơn mười mét.
Người phụ nữ này dường như đang gọi điện thoại, nhưng thứ thu hút sự chú ý của Ninh Thiên Thiên là… quầng sáng vàng chói lóa trên người và trong túi của cô ta!
Ngoài ra, lượng quầng sáng xanh lục xung quanh cô ta rất ít, chỉ có một điểm nhỏ xíu trong túi xách, cỡ như một viên kẹo.
Xem ra, chị gái giàu có này rất thiếu lương thực!
Người phụ nữ khoảng 25 - 26 tuổi, mái tóc xoăn sóng lớn màu nâu hạt dẻ, cô ta mặc một chiếc váy dài màu sen nhạt.
Gương mặt không trang điểm nhưng vẫn khá ưa nhìn, chỉ có điều trông hơi tiều tụy.
Sắc mặt của cô ta ngày càng u ám, có vẻ như điện thoại không thể kết nối được.
Sau đó, cô ta bực bội tắt máy, ném điện thoại vào chiếc túi xách hàng hiệu trên tay.
Mưa lớn khiến hệ thống liên lạc bị ảnh hưởng, nhiều trạm phát sóng đã bị nhấn chìm, điện thoại không gọi được cũng là chuyện bình thường.
Giữa tình hình thời tiết khắc nghiệt thế này, những tin đồn về ngày tận thế xuất hiện khắp nơi.
Và trong bối cảnh đó, thứ tài nguyên quý giá nhất chính là thực phẩm.
Đa số người mang theo lương thực đều sẽ giữ một phần bên mình, chỉ có những ai đem theo nhiều mới gửi bớt vào kho dự trữ của trại cứu trợ.
Ninh Thiên Thiên thầm suy đoán, chị gái hàng hiệu này rõ ràng đang thiếu ăn.
Cô lập tức đứng dậy, đeo ba lô của Điền Tiểu Điềm lên vai, tay xách theo túi của Hứa Thu và túi của mình, bước về phía chị gái phát sáng màu vàng.
Vị trí của người phụ nữ khá đặc biệt, giường của cô ta nằm ngay rìa khu vực nghỉ ngơi, bên cạnh là lối đi chung.
Ninh Thiên Thiên đi đến bên cạnh, chủ động lên tiếng: “Chào chị gái xinh đẹp!”
Chu Bảo Châu đang rầu rĩ vì cơn đói hành hạ, vừa nghe có người bắt chuyện, cô ta ngẩng đầu lên…
Chu Bảo Châu đã gọi hết lượt cho bố mẹ, anh chị, nhưng không một ai bắt máy.
Đến cả bạn trai ở khu trọ nam bên cạnh cũng không thấy bóng dáng đâu.
Cô ta chỉ biết anh ta đã dọn đi, nhưng không rõ là đi đâu, có còn quay lại tìm mình hay không.
Bây giờ, có người chủ động đến bắt chuyện, mà người này lại là một cô gái trẻ xinh đẹp, thậm chí còn tinh xảo, ưa nhìn hơn cômta mấy phần...
Câu nói “Người ta cười thì mình khó mà giơ tay đánh” không phải không có lý.
Chu Bảo Châu hỏi thẳng: “Cô là ai? Tìm tôi có chuyện gì?”
Ninh Thiên Thiên không vòng vo, trực tiếp lấy ra một ổ bánh mì nhỏ và một chai nước khoáng từ trong ba lô, hỏi thẳng: “Chị gái xinh đẹp, chị đang thiếu lương thực phải không? Có muốn giao dịch không?”
Chu Bảo Châu lập tức theo phản xạ mà từ chối: “Không cần đâu, tôi vẫn chưa đói.”
Trong lòng cô ta vẫn còn một tia hy vọng, tin rằng bạn trai sẽ sớm quay lại.
Nhưng... sâu thẳm bên trong, cô ta cũng hiểu rõ, nếu đối phương có ý định quay về tìm mình, anh ta đã không lặng lẽ rời đi và mang theo toàn bộ lương thực như thế.
Dù ngoài miệng nói vậy, nhưng ánh mắt vô thức dán chặt vào ổ bánh mì trên tay Ninh Thiên Thiên, không cách nào dời đi được.
Và ngay khi ba chữ "Tôi chưa đói" vừa thốt ra khỏi miệng.
“Ục—”
Một âm thanh kéo dài vang lên trong không khí.
Âm thanh phát ra từ bụng của Chu Bảo Châu.
Chu Bảo Châu: …
Mẹ kiếp, xấu hổ chết mất!
Chu Bảo Châu hối hận, vô cùng hối hận.
Tất cả là do cô ta quá ngây thơ, tin vào lời ngon tiếng ngọt của bạn trai Liễu Xương Văn, mới giao hết lương thực cho anh ta giữ.
Tối qua, cô ta lại nhận được cuộc gọi cuối cùng từ anh cả.
Tình hình thay đổi, không thể đến đón cô ta nữa.
Anh ấy bảo cô ta tự tìm cách rời khỏi thành phố Y, đến khu Z.
Lúc Liễu Xương Văn nghe được tin này, sắc mặt lập tức thay đổi, thái độ đối với cô ta cũng trở nên lạnh nhạt hơn nhiều.
Chu Bảo Châu chỉ nghĩ do tình thế khó khăn, vừa nghe tin mất hết hy vọng rời đi, tâm trạng anh ta mới tệ như vậy.
Nhưng không ngờ...
Hắn ta đã lặng lẽ mang theo bốn vali lớn đầy lương thực bỏ đi!
Hắn nói với những người xung quanh rằng muốn đóng thêm tiền thuê chỗ ở, đổi sang nơi tiện nghi hơn.
Chu Bảo Châu vội kiểm tra danh sách đăng ký của trạm cứu hộ, nhưng không thấy tên Liễu Xương Văn.
Trong tình cảnh hỗn loạn này, dù không có giấy tờ tùy thân, chỉ cần có mặt tại trạm, nhân viên cứu hộ chắc chắn sẽ tiếp nhận.
Điều đó có nghĩa là Liễu Xương Văn đã dùng tên giả để đổi chỗ ở.
Hắn làm vậy, chẳng qua là để độc chiếm lương thực và bỏ rơi cô ta, kẻ đã trở thành gánh nặng.
Chu Bảo Châu không ngu, cô ta hoàn toàn hiểu rõ.
Trước đây, bố mẹ, anh chị đều nói với cô ta Liễu Xương Văn không đáng tin.