Sáng hôm sau, Liễu Mộc Phong và Giang Húc dậy từ sớm, mỗi người ăn hai cái bánh bao rồi lập tức rời khỏi thôn. Vì muốn đến sau núi mà không kinh động thôn dân, Giang Húc cũng không cưỡi yêu mã, mà cùng Liễu Mộc Phong đi bộ rời đi.
Dựa theo miêu tả trong nguyên tác, Liễu Mộc Phong dẫn Giang Húc đến khu vực gần sơn động. “Tiểu Húc, Tiểu Nguyên nói bên trong hình như có một con Thứ Nha Trư, thực lực Linh Phàm cảnh lục tinh.”
Nghe vậy, Giang Húc gật đầu, ánh mắt sáng lên. “Vậy thì càng tốt! Một con Thứ Nha Trư cũng phải hơn 500 cân thịt, đủ cho chúng ta ăn thật lâu!” Nói đến đây, hắn còn liếʍ liếʍ môi. Thịt yêu thú đối với tu sĩ chính là đại bổ!
“Cẩn thận một chút, đừng khinh địch!” Theo nguyên tác, ba năm sau trong sơn động mới xuất hiện Thứ Nha Trư, hiện tại không biết tình hình thế nào. Dù sao, hắn đến nơi này sớm hơn nguyên chủ tận ba năm.
“Yên tâm đi!” Giang Húc bật cười, rút kiếm ra, chủ động đi trước.
Lo lắng cho Giang Húc, Liễu Mộc Phong theo sát phía sau, thầm nghĩ: Nếu Thứ Nha Trư khó đối phó, ta sẽ thả Tiểu Nguyên và những yêu thú khác trong dưỡng thú túi ra trợ giúp Tiểu Húc. Sau đó, dùng thuật thúc sinh khiến cỏ dại trói chặt nó, như vậy phần thắng của Tiểu Húc sẽ càng cao hơn!
Hai người rón rén tiếp cận sơn động. Dường như phát hiện ra tiếng động bên ngoài, Thứ Nha Trư trong động chủ động đi ra.
Toàn thân nó phủ một lớp lông xám, trông chẳng khác nào một con lợn rừng thời hiện đại. Hai chiếc răng nanh cong vυ't chĩa ra ngoài, khiến nó trông vô cùng dữ tợn và hung hãn.
Nhìn Thứ Nha Trư từ trong động bước ra, Giang Húc nhếch mép cười khẽ. “Linh Phàm cảnh ngũ tinh? Không phải lục tinh à!”
“À, có lẽ nó vẫn chưa đột phá lên lục tinh.” Dù sao thì cũng còn ba năm nữa mà!
“Ngao ngao…”
Nhìn thấy Giang Húc tỏa ra sát khí, Thứ Nha Trư lập tức rêи ɾỉ hai tiếng, sau đó quay đầu lao thẳng vào rừng cây, hiển nhiên đã nhận ra thực lực của mình kém hơn đối phương.
“Muốn chạy à? Không dễ vậy đâu!”
Nhìn con mồi sắp đến tay lại định tẩu thoát, Giang Húc lập tức đuổi theo.
Thấy vậy, Liễu Mộc Phong nhanh chóng thi triển thuật thúc sinh, khiến cỏ dại dưới chân Thứ Nha Trư mọc dài ra, cuốn lấy hai chân nó, ngăn cản đường chạy trốn.
“Hắc!”
Giang Húc vung kiếm, một nhát chém xuống gọn gàng, đầu Thứ Nha Trư rơi xuống đất, máu bắn tung tóe.
Nhìn con yêu thú ngã ầm xuống, Liễu Mộc Phong giơ ngón cái về phía Giang Húc, ánh mắt đầy sùng bái. “Ngươi thật lợi hại!”
“Không phải ta lợi hại, mà là nó quá yếu thôi. Nếu đối mặt với một con Linh Phàm cảnh tám hay chín tinh, muốn gϊếŧ được nó chắc chắn không dễ dàng.” Nói rồi, Giang Húc bước đến, nhanh chóng thu lấy thi thể Thứ Nha Trư và moi yêu hạch từ trong đầu nó ra.
Nhìn thấy Giang Húc tiện tay ném đầu heo qua một bên, Liễu Mộc Phong cảm thấy hơi tiếc, liền lập tức thả ra Bổn Nguyên Linh Trùng của mình.
Ngửi thấy mùi máu tươi, đám Linh Trùng lao tới, bâu chặt lấy cái đầu Thứ Nha Trư rồi bắt đầu cắn xé. Ngay cả những giọt máu rơi trên lá cây, chúng cũng không bỏ qua.
“Tiểu Nguyên bọn chúng đúng là ăn khỏe thật.” Giang Húc cười, nhìn cái đầu heo trong chớp mắt đã bị gặm sạch, chỉ còn lại một bộ xương trơ trọi.
“Đúng vậy.” Liễu Mộc Phong cười khổ. Ăn khỏe cũng tốt, nhưng nuôi chúng lại là cả một vấn đề nan giải!
“Đi thôi, vào trong động xem thử.”
“Được!” Gật đầu, Liễu Mộc Phong theo sát Giang Húc, cùng nhau bước vào hang động nơi Thứ Nha Trư trú ngụ.
Vừa vào trong, hai người đã thấy linh thảo mọc khắp nơi.
“Không tồi! Ở đây có khá nhiều linh thảo đấy!” Ban đầu, việc tìm linh thảo chỉ là một cái cớ, nhưng không ngờ ở đây thực sự có nhiều như vậy.
“Nhiều lắm sao? Ta chỉ nhận ra hai cây này.” Giang Húc chỉ vào hai cây linh thảo có niên đại khoảng 300 năm trong góc động.
Nghe vậy, Liễu Mộc Phong bật cười. “Hai cây đó là 300 năm niên đại, ngoài ra còn nhiều loại linh thảo khác, chỉ có điều niên đại chưa đến một trăm năm, thậm chí có vài cây vẫn còn là mầm non.”
“Nếu vậy, ngươi thu thập linh thảo đi, ta ra con suối nhỏ xử lý thi thể Thứ Nha Trư, lóc thịt ra để dễ mang theo.” Nghĩ một lát, Giang Húc chủ động phân công.
“Được, ngươi mang theo Tiểu Nguyên bọn chúng đi cùng, để chúng giúp canh gác.” Gật đầu, Liễu Mộc Phong ra lệnh cho Bổn Nguyên Linh Trùng đi theo bảo vệ Giang Húc, còn mình thì tập trung thu thập linh thảo.