Mang Taobao Về Cổ Đại

Chương 5

Sau khi đại bá nương rời đi, Lục Tư Vũ nhìn ba đứa nhỏ đang đứng trong phòng. Tuy rằng quần áo trên người chúng vẫn còn nguyên vẹn, nhưng rõ ràng có thể thấy được sự mỏng manh của chúng giữa tiết trời lạnh giá này.

Nhờ ký ức của nguyên chủ, Lục Tư Vũ hiểu rằng trong nhà không có nhiều chăn ấm. Từ khi nguyên chủ lâm bệnh, những chiếc chăn dày nhất đều được đắp lên người hắn. Chỉ đến khi đêm xuống, ba đứa nhỏ mới lên giường chen chúc với hắn để giữ ấm.

Tuy nguyên chủ không quá hiểu chuyện, nhưng vẫn biết chia chăn cho ba đứa nhỏ.

Dẫu sao, trong thời tiết thế này, không đắp chăn dày thì e rằng sẽ bị hoá đá mà chết.

Nhưng chính vì vậy mà giữa ban ngày và ban đêm, độ dày chăn trên người nguyên chủ không đồng đều. Lại thêm đêm khuya lạnh lẽo khiến bệnh tình của hắn ngày càng nghiêm trọng.

Chỉ trách cơ thể nguyên chủ quá yếu, lại thêm việc trong nhà, hắn là đứa lớn nhất, ba đứa nhỏ đều nghe lời hắn răm rắp. Hắn nói gì thì chúng làm nấy, nếu không, e rằng nguyên chủ cũng không đến nỗi ra đi sớm như vậy.

Lục Tư Vũ nhìn ba đứa nhỏ, dù là ban ngày, dù đã mặc áo, nhưng chúng vẫn không ngừng run cầm cập.

“Lạnh không?” Lục Tư Vũ hỏi.

Nghe câu hỏi này, hai đứa lớn vốn gật đầu, sau đó lại lắc đầu, chỉ có đứa nhỏ nhất chầm chậm gật đầu, mắt nhìn chằm chằm vào chiếc chăn trên người Lục Tư Vũ.

Hai đứa lớn rõ ràng đã hiểu chuyện hơn một chút, nhưng chính vì sự hiểu chuyện ấy lại càng khiến người ta đau lòng.

Lục Tư Vũ kéo chiếc chăn dày nhất trên người ra: “Lên đây đi. Trời lạnh thế này, cứ đứng mãi dưới đất sẽ đông cứng mất.”

“Đại ca…” Lục Tư Nguyệt ngập ngừng, hơi phân vân.

“Lời đại ca nói có nghe không?” Lục Tư Vũ nhìn nàng, nghiêm giọng.

Lục Tư Nguyệt mím môi, cuối cùng vẫn gật đầu: “Nghe. Nhưng mà đại ca, huynh…”

“Không có nhưng nhị gì cả. Mau lên đây, nếu không đại ca sẽ giận đấy.” Lục Tư Vũ giả vờ nổi giận, vẻ mặt nghiêm khắc nhìn ba đứa nhỏ. Từ ký ức của nguyên chủ, hắn biết ba đứa nhỏ vẫn còn sợ nguyên chủ đôi chút.

Quả nhiên, thấy Lục Tư Vũ tỏ vẻ giận dữ, ba đứa nhỏ lập tức leo lên giường, run rẩy kéo chiếc chăn trong tay hắn và đắp lên người mình.

Ai cũng biết, loại chăn này khi vừa chui vào sẽ không thấy ấm ngay được, thậm chí vì chăn đã cứng ngắc, ban đầu còn có cảm giác lạnh lẽo.

Nhưng ba đứa nhỏ không nói không rằng, chỉ lặng lẽ ngồi sát vào nhau, dùng thân thể của đối phương để sưởi ấm. Một lúc lâu sau, chúng mới dần ấm lên, trên mặt cũng xuất hiện nụ cười hạnh phúc.

Không có gì mãn nguyện hơn việc được cuộn tròn trong chăn vào mùa đông, câu nói này quả thực không sai chút nào.

Nhìn thấy sắc mặt ba đứa nhỏ đã hồng hào hơn, cảm giác tội lỗi của Lục Tư Vũ cũng giảm đi. Trong mấy ngày nguyên chủ lâm bệnh, nếu không nhờ ba đứa nhỏ chăm sóc, e rằng hắn đã chẳng qua nổi những ngày lạnh giá này.

Hiện tại, hắn đến đây cũng là nhờ phúc của nguyên chủ. Đã như vậy, hắn dĩ nhiên không thể bỏ mặc ba đứa nhỏ này.

Vì trước đó đã ngủ một giấc, Lục Tư Vũ không còn cảm giác mơ màng nữa. Nhìn ba đứa nhỏ đang tròn mắt nhìn mình, hắn liền bắt chuyện với chúng, nói vài câu vu vơ không đầu không đuôi, coi như luyện tập khả năng ngôn ngữ của mình.

Thế nhưng, ba đứa nhỏ còn bé, chẳng có nhiều chuyện để nói. Chỉ nói được một lát, cả bọn đều rơi vào cảnh không còn gì để nói, cuối cùng chỉ đành nằm trên giường, tròn mắt nhìn nhau.

Lục Tư Vũ lại khác, hắn nằm đó, trừng mắt nhìn trần nhà, trong đầu nghĩ đủ thứ chuyện linh tinh. Còn ba đứa nhỏ bên cạnh không có nhiều tâm tư như vậy, cứ nằm một hồi rồi ngủ thϊếp đi lúc nào không hay.

Nghe tiếng thở đều đều của ba đứa nhỏ, Lục Tư Vũ bất giác lắc đầu, khẽ cười khổ. Hắn vốn biết rằng cuộc sống nơi cổ đại khó khăn, nhưng không ngờ lại khốn khổ đến mức này.

Đúng lúc ấy, hắn bỗng cảm thấy lòng bàn tay trái ngứa ngáy kỳ lạ. Hắn lập tức lấy tay ra, đưa lên trước mắt, đột nhiên thấy một thứ vô cùng quen thuộc.

“Ơ? Đây chẳng phải là điện thoại của mình sao?”

Hắn chớp chớp mắt, sau đó đưa tay phải chạm nhẹ lên màn hình trong lòng bàn tay trái. Không ngờ, màn hình sáng lên thật, giao diện quen thuộc hiện ra trước mắt. Chỉ có điều, các biểu tượng phong phú trước đây đã biến mất, chỉ còn lại duy nhất một biểu tượng – Taobao.

Hắn thử nhấn vào biểu tượng Taobao, lòng bàn tay rung nhẹ một cái, ngay lập tức, giao diện trang chủ Taobao quen thuộc đã xuất hiện.

Lục Tư Vũ không khỏi trợn mắt.

“Ồ, đỉnh nóc kịch trần!”

Ở cái nơi khỉ ho cò gáy này mà lại có mạng?

Không đúng! Làm sao trong lòng bàn tay hắn lại xuất hiện Taobao? Chuyện này nói ra có ai tin không? Nhưng quan trọng hơn là… liệu có thể shopping được không?

Dù bề ngoài Lục Tư Vũ cố tỏ ra bình tĩnh, nhưng trong lòng lại chẳng thể nào bình tĩnh nổi. Nhìn thấy ứng dụng Taobao đột nhiên xuất hiện trong lòng bàn tay, hắn chỉ muốn hét lên thật to.

Nhưng ba đứa nhỏ đang ngủ ngay bên cạnh. Nếu hắn mà hét lên, chắc chắn sẽ dọa bọn chúng sợ mất mật.