Phó Như Sơ hiển nhiên cũng chú ý đến động tĩnh bên này.
Cô nhíu mày, nhìn về phía Chúc Nhạc Chi.
Sau khi nhìn rõ Chúc Nhạc Chi cùng Thịnh Hàn đang đuổi theo sát phía sau, đôi mắt Phó Như Sơ nheo lại, trong mắt thoáng hiện lên tia nguy hiểm.
Vừa nhìn thấy Phó Như Sơ, Chúc Nhạc Chi gần như nghĩ rằng mình sắp bỏ mạng ở đây rồi.
Chết chắc rồi!
Đây là loại tu la tràng gì thế này?!
Nhìn vẻ mặt của Phó Như Sơ, rõ ràng cô ấy đã thấy Thịnh Hàn đang đuổi theo mình.
Chúc Nhạc Chi nhất thời hoảng loạn, phanh gấp suýt nữa ngã vào lòng Phó Như Sơ.
Phó Như Sơ trong bộ âu phục cao cấp màu đen, đứng bên xe với vẻ cao quý, lạnh lùng.
Cô đưa tay đỡ lấy Chúc Nhạc Chi đang đứng không vững, trầm giọng hỏi:
“Chuyện gì xảy ra vậy?”
“Em sao lại ở cùng…”
Ánh mắt cô chuyển sang người đàn ông phía sau Chúc Nhạc Chi…
“Thịnh Hàn?”
Sắc mặt Chúc Nhạc Chi trắng bệch, thở dốc mãi mà không điều chỉnh được nhịp thở.
Lúc này, Thịnh Hàn vội vã đuổi tới nơi.
Thấy Phó Như Sơ đang đỡ lấy Chúc Nhạc Chi, anh ta bình tĩnh lên tiếng:
“Phó tổng.”
“Thịnh tổng.”
Phó Như Sơ khẽ gật đầu, ánh mắt dò xét lướt qua người Thịnh Hàn:
“Sao Thịnh tổng lại có mặt ở đây?”
Chúc Nhạc Chi lén lút núp sau lưng Phó Như Sơ.
“Chi Chi!”
Thịnh Hàn nhíu mày, ánh mắt khóa chặt vào người phụ nữ đang cố trốn sau lưng Phó Như Sơ, lạnh giọng nói:
“Phó tổng, đây là chuyện riêng của tôi, không liên quan đến cô.”
Bàn tay Phó Như Sơ vẫn nắm lấy cổ tay Chúc Nhạc Chi.
Nghe thấy hai chữ “chuyện riêng”, ánh mắt cô tối lại, lực nắm cũng chặt hơn.
“Chuyện riêng?”
Phó Như Sơ khẽ cười, ánh mắt mang theo ý giễu cợt:
“Xem ra công ty của Thịnh tổng vẫn còn yên bình lắm nhỉ, nên anh mới có thời gian rảnh rỗi đến đây dây dưa.”
Bị Phó Như Sơ trực tiếp ám chỉ tình hình nội bộ công ty mình, nụ cười của Thịnh Hàn thoáng khựng lại, nhưng rất nhanh đã điều chỉnh lại, đáp trả bằng giọng điệu đầy ẩn ý:
“Đúng là không thể so với sự an nhàn khi trực tiếp thừa kế tập đoàn của Phó tổng.”
“Cũng đúng.”
Phó Như Sơ cười ý vị sâu xa, vẻ điềm tĩnh khiến Thịnh Hàn càng thêm căng thẳng.
Xung quanh bắt đầu có người để ý đến tình huống kỳ lạ này.
Nghĩ đến mục đích ban đầu khi đến đây, Thịnh Hàn đành nhìn Chúc Nhạc Chi với ánh mắt đầy tiếc nuối, không cam lòng nói:
“Hôm nay tôi còn có việc, hôm khác sẽ trò chuyện với Phó tổng sau.”
Phó Như Sơ bước lên một bước, chắn kín Chúc Nhạc Chi sau lưng mình, hoàn toàn cắt đứt tầm nhìn của Thịnh Hàn.
Cô bình thản nói: “Không tiễn.”
[A! Quả là một vở kịch đặc sắc!]
Hệ thống 999 xem mà thích thú:
[Tình nhân cũ trở mặt, hóa ra nguyên nhân lại là vì một người phụ nữ!]
Cổ tay bị Phó Như Sơ nắm chặt đến đau, Chúc Nhạc Chi nghiến răng giận dữ:
“Nam nữ chính chẳng phải nên nảy sinh tình cảm sao? Sao giờ lại căng thẳng như sắp đánh nhau vậy?”
[Bình tĩnh, chủ nhân à. Tôi nhìn thấu rồi. Dù sao tôi cũng không còn ship cặp đôi bọn họ nữa. Giờ tôi thấy cô và Phó Như Sơ rất xứng đôi! Thật đấy!]
“Phải làm sao bây giờ? Tôi cảm giác mình không sống nổi qua hôm nay rồi.”
Chúc Nhạc Chi nhìn tấm lưng của Phó Như Sơ, trong lòng hoảng hốt cầu cứu hệ thống.
[Không sao đâu! Nhiệm vụ quan trọng nhất của cô là ngăn nữ chính hắc hóa mà. Hiện tại vẫn chưa có chuyện gì xảy ra, không sao cả… Ấy khoan đã!]
Hệ thống 999 bỗng hoảng loạn khi thấy dữ liệu trước mặt mình biến động mạnh.
Chỉ số hắc hóa của Phó Như Sơ đang tăng vọt, suýt chạm đỉnh.
“Có chuyện gì vậy?!”
Chúc Nhạc Chi giật mình.
[Hỏng rồi hỏng rồi! Chỉ số hắc hóa của nữ chính tăng vọt!]
Lúc này, Thịnh Hàn đã rời đi.
Phó Như Sơ quay người lại, mặt lạnh nhìn Chúc Nhạc Chi, giọng trầm thấp ra lệnh:
“Lên xe.”
Chúc Nhạc Chi mím môi, cẩn thận bước lên chiếc xe thương vụ của Phó Như Sơ.