Kiều Địa Nghĩa nghe được tiếng lòng của Kiều Kiều Kiều, vì vậy mở miệng đề nghị: "Vừa rồi tất cả mọi người chạy tới hướng Thải Phong Lâu, Thẩm huynh, đại ca, chúng ta cũng đi xem thử đi?"
Kiều Kiều Kiều nghe vậy lập tức nắm chặt vạt áo Kiều Địa Nghĩa, vẻ mặt kích động.
【Nhị ca quả nhiên hiểu ta! Huynh ấy sẽ không phải là giun đũa trong bụng ta chứ!】
Kiều Địa Nghĩa: "...”
Xin miễn thứ cho kẻ bất tài.
Thái tử nghe được xưng hô "Thẩm huynh" này, không nhịn được lại nhếch khóe miệng.
Cả đời này cho tới bây giờ chưa từng có ai gọi hắn như vậy, rất hiếm thấy.
Nghe nói Nhị Lang Kiều gia võ nghệ cao cường, thẳng thắn như vậy, cũng không biết mang binh đánh giặc mưu lược như thế nào.
Nếu có thể được vài phần chân truyền của Kiều Ngự Sử, tương lai nhất định lại là một thành viên mãnh tướng của Đại Ung triều!
“Vậy thì cùng đi xem đi, kỳ thi xuân năm nay cũng sắp bắt đầu, trong kinh chính là thời điểm có nhiều tài tử, chắc là rất náo nhiệt.”
Thái tử đã mở miệng vàng, đoàn người liền đi về phía Thải Phong lâu.
Kiều Kiều Kiều vừa hết nhìn đông tới nhìn tây vừa suy nghĩ:
【Lúc này trong kinh xác thực nhiều tài tử, nhưng đêm nay tất cả tài tử danh tiếng đều sắp bị một người đè xuống!】
Kiều Thiên Kinh nghe đến đó không khỏi ngạc nhiên, chẳng lẽ Mạnh Cốc Tuyết lợi hại như vậy sao?
Kiều Kiều Kiều còn đang suy nghĩ:
【Dù sao Mạnh Cốc Tuyết có được trí tuệ kết tinh trên dưới năm ngàn năm của Trung Hoa, tùy tiện đọc mấy bài thơ cũng đủ khiến mọi người kinh ngạc đến rớt cằm.】
Kiều Thiên Kinh nghe vậy âm thầm líu lưỡi, tuy rằng đã sớm từ trong miệng tiểu muội biết được, Mạnh Cốc Tuyết hiện tại là hồn dị thế, lại không biết đến nàng ta có nội tình văn hóa thâm hậu như thế.
【Tốt nhất đừng để Tĩnh Vương nhìn thấy Mạnh Cốc Tuyết tỏa sáng rực rỡ như vậy, nếu không hai người bọn họ thật sự sẽ đính ước.】
Kiều Thiên Kinh nghe đến đó, cùng Kiều Địa Nghĩa liếc nhau, hai người đều âm thầm để tâm.
Rất nhanh, Thải Phong Lâu giăng đèn kết hoa đã ở xa xa.
Hộ vệ hoàng cung vây quanh bốn phía, rất nhanh đã mở ra một con đường cho bọn họ ở trong đám người.
Nhóm Kiều Kiều Kiều thuận thế đi tới phía trước đám người.
Trước mắt là một đài tạm thời dựng lên, trên đài trải vải đỏ, chỉ có một bàn một ghế một người.
Người ngồi trên ghế hai bên tóc mai trắng bệch, râu dài rủ xuống hầu kết, có mùi của lão học giả.
Bên cạnh ông ấy lúc này treo một bức thượng liên tinh diệu, chưa có người đối ra hạ liên.
Kiều Kiều Kiều chỉ nhìn thoáng qua, đã không nhịn được bật cười thành tiếng.
【không hổ là ngôn tình thời xưa, câu đối kinh điển nhất định phải có một chỗ đứng!】
Kiều Thiên Kinh học vấn rất tốt, cũng từng là Thám Hoa Lang danh chấn kinh thành, hắn xem qua thượng liên, không khỏi hứng thú nhíu mày.
Chỉ thấy trên giấy đỏ viết: Vọng Giang Lâu, vọng giang lưu, Vọng Giang Lâu thượng vọng giang lưu, giang lâu thiên cổ, giang lưu thiên cổ.
【A, đây không phải là danh liên truyền đời của Vọng Giang Lâu sao? Được, đối với nữ chính mà nói chính là đưa điểm.】
【Ta nhớ rõ hạ liên là: Ấn nguyệt giếng, ấn ánh trăng, ấn nguyệt trong giếng ấn ánh trăng, nguyệt giếng Vạn Niên, ánh trăng Vạn Niên. Ha ha, trí nhớ ta thật tốt!】
Kiều Thiên Kinh tinh tế thưởng thức một phen, gật gật đầu tán thành.
Kiều Địa Nghĩa: "...”
Cái gì mà giếng a ảnh, nho nhã văn hoa, thật không có ý nghĩa!
【Nữ chính đâu? Để ta xem nữ chính ở đâu!】
Đôi mắt Kiều Kiều Kiều đảo loạn khắp nơi.
Kiều Thiên Kinh đột nhiên linh quang chợt lóe, cho nên hạ liên tiểu muội mới nói sẽ do Mạnh Cốc Tuyết đáp?
Mạnh Cốc Tuyết muốn mượn danh chấn thiên hạ, kết duyên với nhị hoàng tử, sau đó hai người lại liên thủ hại cả nhà Kiều gia bọn họ?
Trên đời nào có chuyện tốt như vậy!
Kiều Thiên Kinh nghĩ tới đây, ý bảo Kiều Địa Nghĩa coi chừng Kiều Kiều Kiều, còn mình thì nhanh chóng chen vào trong đám người.
Thái tử chú ý tới Kiều Thiên Kinh rời đi, cũng không nghĩ nhiều.
*Thượng liên: vế trên, hạ liên: vế dưới.
Bên này, dưới đài mọi người nói thầm rất lâu, nhưng vẫn không thể cho ra hạ liên hài lòng.
Bên kia đài đỏ, Mạnh Cốc Tuyết được mấy nha hoàn che chở, hai mắt tỏa sáng, đã tính trước.
Ai có thể nghĩ đến chứ, tuyệt đối làm các tài tử kinh thành vò đầu bứt tai, nàng ta vừa vặn biết hạ liên!
Nhưng nàng ta không vội lên sân khấu.
Nàng ta chính là muốn chờ tất cả mọi người bó tay hết cách, chờ lúc Cố Thiên Sơn tuyên bố đối tử này không ai có thể đáp, lại giống như thiên nữ hạ phàm đứng ra!
Đến lúc đó, tất cả tài tử kinh thành đều phải quỳ gối dưới tài văn chương của nàng ta!
Nếu nàng ta thuận miệng đọc thêm vài câu thơ cổ, bọn họ không phải sẽ vui lòng phục tùng phụng nàng ta làm đệ nhất tài nữ kinh thành sao!
Nghĩ tới đây, Mạnh Cốc Tuyết đắc ý nhếch khóe miệng lên.
Đây chính là ưu thế của nữ xuyên không được trời ưu ái, không ai sánh được!
“Để ta thử xem!”
Lúc này, trong đám người truyền đến một tiếng hô lớn.
Mạnh Cốc Tuyết nghe vậy trong lòng chợt run lên, không ai có thể đi ra chứ?
Lời vừa nói ra, đám người chủ động nhường người ra, là một thanh niên áo gai vải thô.
Thanh niên mặc dù quần áo mộc mạc nhưng ánh mắt sáng ngời, thoạt nhìn cũng tuấn lãng bất phàm.
Trên sân khấu, Cố tiên sinh gật đầu với anh, "Đi lên đúng không.”
Thanh niên từng bước đi lên đài đỏ, cung kính vái chào Cố tiên sinh.
“Vãn bối Đàm Hãn Trì Trác Châu, bêu xấu ở trước mặt tiên sinh.”
Cố tiên sinh vuốt râu lắc đầu, "Không cần khách sáo, đặt bút đi.”
Đàm Hãn Trì đi tới trước bàn, cầm bút viết lên.
Ngay khi mọi người châu đầu ghé tai, kiễng chân chờ mong, Kiều Thiên Kinh đã trở lại.
Ánh mắt hắn sáng ngời, trên mặt ẩn chứa ý cười.
Kiều Kiều Kiều nghe thấy cái tên Đàm Hãn Trì này, lại chấn động.
【A? Thì ra Đàm Hãn Trì ra sân sớm như vậy sao? Đây chính là một nhân vật lớn!】
【Đừng nhìn hắn bây giờ chỉ là một thư sinh áo vải, thật ra văn chương hắn nổi bật, hữu dũng hữu mưu, cực kì lợi hại!】
【hắn là người bị hại đổ tội gian lận kỳ thi mùa xuân năm nay, không chỉ bài thi bị người mạo danh thay thế, đối phương vì diệt khẩu, còn ám sát hắn!】
【Tĩnh vương vô tình cứu hắn, từ đó về sau có thêm một mưu sĩ đỉnh cấp khăng khăng một mực, hậu kỳ rất nhiều mưu lược và kế sách của Tĩnh vương đều là hắn nghĩ ra!】
【Người này quá lợi hại, tuyệt đối không thể để lại cho Tĩnh Vương!】
Kiều Kiều Kiều nóng lòng, vì sao nàng không thể đầu thai sớm vài năm, như vậy lúc này nàng có thể nói chuyện!
Kiều Thiên Kinh nghe vậy ánh mắt bình tĩnh nhìn về phía Đàm Hãn Trì đang cầm bút.
Nếu không phải tiểu muội tiết lộ, hắn cho dù như thế nào cũng không nghĩ tới, thư sinh trước mắt này lại lợi hại như thế!
Nhị hoàng tử khí vận cũng không khỏi quá tốt, nhân trung long phượng như thế còn có thể được hắn ta vô ý cứu lên, quả thực giống như là ông trời cũng đang giúp hắn ta!
Chỉ là, hôm nay có tiểu muội sớm biết trước, bọn họ sẽ không bao giờ ngồi chờ chết nữa.
Đàm Hãn Trì này, Kiều gia bọn họ đã đặt trước rồi!
Kiều Thiên Kinh vừa nghĩ tới đây, Đàm Hãn Trì cũng thu bút.
Hắn cung kính đưa câu đối đỏ cho Cố tiên sinh.
Cố tiên sinh rũ mắt nhìn thoáng qua, không khỏi nhẹ nhàng gật đầu, "Đối không tồi.”
Nghe được sự tán thành của Cố tiên sinh, mọi người trong nháy mắt đều tò mò.
Phía trước cũng có bảy tám người cố lấy dũng khí đối hạ liên, nhưng toàn bộ Cố tiên sinh đều không hài lòng, đây xem như là người duy nhất được tán thành.
Mạnh Cốc Tuyết ở dưới đài nhìn đến đây, một lòng mãnh liệt nhấc lên.
Không thể nào? Chẳng lẽ bị Đàm Hãn Trì giành trước một bước?
Nhưng là hạ liên kia ngoại trừ nàng ta làm người xuyên việt, người khác không có khả năng biết!
Trừ phi... Trừ phi Đàm Hãn Trì này cũng là người xuyên việt!
Nghĩ tới đây, khuôn mặt Mạnh Cốc Tuyết trắng bệch.