Sau khi hoàn thành tường ngoài, cô bắt đầu dựng tường ngăn bên trong. Hai phòng ngủ, nhà bếp, nhà vệ sinh, phòng kho, phòng làm việc. Sau đó lợp mái nhà, coi như hoàn thành toàn bộ công việc.
Đến khi số dịch dinh dưỡng mang theo trong ba lô được Trình Trúc uống hết, một căn nhà đơn sơ cũng mọc lên trên mảnh đất này.
Lúc này, ngôi nhà đã khác trước. Trình Diên Lan đã lắp cửa sổ cho hai phòng ngủ, còn cẩn thận xây thêm một ban công rộng một mét rưỡi dựa vào tường.
Ngôi nhà sơn trắng trông rất sáng sủa.
Cô lại tiếp tục tìm kiếm trong đống rác, cuối cùng cũng tìm được một chiếc giường trẻ em còn nguyên vẹn đặt vào phòng ngủ của Trình Trúc.
Chiếc giường trông giống giường cũi hơn, không lớn, bốn phía có lan can, bên dưới còn có thiết bị để đung đưa giường.
Trình Trúc rất thích chiếc giường này, nằm bên trong để Trình Diên Lan đung đưa, cậu có thể nằm cả ngày.
Nhưng đến tối, khi thấy Trình Diên Lan ra ngoài nạp năng lượng, cậu liền bò dậy khỏi giường, lẽo đẽo theo cô ra ban công.
Ban công không rộng, chỉ đủ cho một người lớn nằm. Trình Trúc như mọi ngày, thành thạo bò lên ngực cô, nằm ngay vị trí trái tim.
Ba lô vẫn để trong phòng ngủ, cậu gối đầu lên tấm giáp cứng ngắc mà không hề thấy khó chịu.
Trình Diên Lan chỉ vào phòng ngủ của cậu: "Cậu có thể ngủ trong phòng."
Trình Trúc vẫn không nhúc nhích, cứ như không nghe thấy gì, còn lăn qua lăn lại.
Trình Diên Lan bất lực xoa đầu cậu, thầm nghĩ ngôi nhà này xây lên hình như chẳng có tác dụng gì.
Mấy ngày nay, không biết có phải do được bổ sung dinh dưỡng đầy đủ hay không mà Trình Trúc lớn nhanh như thổi, từ một đứa trẻ chỉ to hơn con chuột một chút đã cao đến đùi cô.
Cơ thể gầy gò, đen nhẻm trước đây giờ đã đầy đặn hơn, má phúng phính trông rất đáng yêu.
Tóc húi cua mọc nhanh, sắp thành đầu nấm, cậu có vẻ không quen với kiểu tóc này, nắm tay Trình Diên Lan, tỉa lại thành đầu đinh như cũ.
Vì bận xây nhà nhiều ngày, dịch dinh dưỡng mang theo cũng sắp hết, hai người phải quay lại nguồn nước để lấy thêm.
Nói là làm, đeo ba lô, đóng cửa lại. Cửa không có khóa, trong nhà trống trơn chẳng có gì. Cả gia tài chỉ có một chiếc ba lô.
Khô rắn làm từ thịt rắn lần trước đã bị Trình Trúc ăn hết từ lâu. Đổ đầy nước vào cốc, hai người lên đường.
Sau khi cơ thể hồi phục, tốc độ của Trình Trúc nhanh hơn trước, cậu chạy như bay phía trước, chân giẫm lên rác hầu như không phát ra tiếng động. Ngay cả khi Trình Diên Lan cố lắng nghe cũng chỉ nghe thấy tiếng động rất nhỏ, nhỏ hơn cả tiếng chuột chạy. Nếu lúc trước cô gặp Trình Trúc bây giờ, có lẽ cô hoàn toàn không phát hiện ra có người theo sau mình.
Trình Diên Lan vẫn giữ tốc độ như trước, không nhanh không chậm, sau một thời gian dài, cô đã tìm ra tốc độ phù hợp nhất, không quá chậm mà cũng không tiêu tốn quá nhiều năng lượng. Nó cho phép cô di chuyển đến khi trời tối, đồng thời vẫn giữ đủ năng lượng để đối phó với những tình huống bất ngờ.
Đang chạy, bỗng nhiên Trình Trúc chạy ngược trở lại, gần như ngay lập tức đã đến trước mặt cô. Trong tay cậu cầm thứ gì đó, Trình Diên Lan nhìn kỹ, hóa ra là hai con chuột đen đã chết.
Trên người lũ chuột không có vết thương, nhưng toàn thân cứng đờ, lạnh ngắt, còn hơi bốc mùi hôi thối, rõ ràng là đã chết được một lúc.
Cái chết lặng lẽ này khiến Trình Diên Lan lập tức nghĩ đến một loại virus nào đó. Virus trên người chuột rất nguy hiểm đối với con người, một khi nhiễm phải, tỷ lệ tử vong gần như tuyệt đối.
"Mau vứt đi, đừng chạm vào!"
Vừa nói, cô vừa giật lấy con chuột trong tay Trình Trúc đặt xuống đất, sau đó tìm vật liệu dễ cháy để nhóm lửa.
Không thể chôn tại chỗ, nếu thực sự mang virus, việc chôn lấp rất dễ gây ô nhiễm đất và nguồn nước. Cô không cần uống nước, nhưng Trình Trúc thì cần.
Trình Trúc cứ tưởng cô định nướng thịt cho mình, cậu ngồi xổm bên đống lửa, vẻ mặt mong đợi.
Trình Diên Lan nói: "Cái này không ăn được."
Sau khi lửa cháy, cô ném thẳng con chuột vào. Lần này bốc ra không phải mùi thơm của thịt nướng mà là mùi hôi thối nồng nặc và mùi khét của lông.
Trình Trúc hít hít mũi, khó hiểu nhìn con chuột đang cháy trong đống lửa, rồi ngẩng đầu nhìn Trình Diên Lan.
"Sau này đừng ăn cái này, bẩn lắm."
Nhìn con chuột cháy hết, Trình Diên Lan đổ một nửa nước trong cốc ra, rửa tay cho Trình Trúc thật kỹ.
Trong thời gian sống ven sông, Trình Trúc ngày nào cũng tắm rửa, rửa mặt, rửa tay. Cậu không đi giày, suốt ngày chạy nhảy chân đất, nên trước khi ngủ còn phải thêm một bước rửa chân. Tuy nhiên, mỗi lần rửa chân ở bờ sông xong, chạy về nhà thì chân lại bẩn, rửa cũng như không.
Trình Diên Lan cũng đã thử làm giày cho cậu, nhưng cậu không quen, đi một lúc lại cởi ra.
Rửa tay xong, cô dắt Trình Trúc đến chỗ phát hiện ra con chuột.
Hai con chuột không chết dưới đống rác mà nằm lộ thiên ở chỗ trũng của một ngọn núi rác, hai con cách nhau không xa nên Trình Trúc rất dễ phát hiện.
Cái chết của những con chuột này quá kỳ lạ, lặng lẽ âm thầm.
Trong lòng Trình Diên Lan dâng lên một nỗi bất an khó tả, cô nghĩ đến con robot màu đen đó.
Mặc dù chỉ gặp một lần, nhưng dường như nó không phải là cá thể duy nhất, chắc hẳn còn rất nhiều robot như vậy tồn tại.
Nơi này quá gần nhà mới của họ, nếu lũ chuột bị robot gϊếŧ chết, vậy thì nhà mới của họ có phải cũng sẽ sớm bị phát hiện?